Một đám người đưa mắt nhìn nhau, mấy người đó là người của Phó gia, bọn họ đương nhiên là biết.
Biết được Phó thiếu cũng ở trong núi, bọn họ kỳ thực là có chút yên tâm, Phó gia tuyệt đối sẽ trong thời gian ngắn nhất tìm thấy Phó thiếu.
Ví dụ như lúc nãy, bọn họ đã phái trực thăng bay vào trong núi tìm kiếm.
Thời gian ngắn như thế, đến cả trực thăng của đội cứu viện còn chưa thấy mà trực thăng của Phó gia đã đến rồi, đủ để thấy được thế lực của Phó gia lớn thế nào.
Thế nhưng…
Bọn họ lại chắn Phó thiếu lại?
Bây giờ chẳng có ai đi nghĩ xem cô gái cuồng vọng ban nãy kia là ai, người có thể ở bên cạnh Phó gia sẽ là người bình thường sao?
…
Phó Khâm được máy bay đưa về thành phố, Thời Sênh nhìn cũng có chút nhếch nhác, trên người không bị thương gì cả, ở bệnh viện tắm rửa thay quần áo liền sôi nổi lại như cũ rồi.
Vốn dĩ cô định đi, kết quả là Hệ thống lại bắt đầu phát ra nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ liên hoàn thứ hai mươi: Chăm bệnh.]
Fuck, sao mi không bảo ta cưới hắn luôn đi?
Nhiệm vụ này làm cho bản cô nương muốn gϊếŧ người đó!
Lúc Thời Sênh đi đến phòng bệnh của Phó Khâm, bác sĩ đang đứng nói chuyện với chú Giản ở bên ngoài.
“Phó thiếu sử dụng thuốc kịp thời, không có gì đáng ngại cả, ngấm mưa cho nên có chút sốt, hạ sốt là sẽ khoẻ thôi.”
“Thân thể của thiếu gia thế nào?”
Bác sĩ trầm mặc một lúc, ngữ khí nghiêm trọng đi không ít, “Lão Giản, chúng ta cũng là bạn nhiều năm rồi, nói thật thì… cơ thể này của Phó thiếu… cứ cho là có dùng thuốc cũng sẽ không kiên trì được bao lâu đâu.”
“Anh cho tôi một khoảng thời gian đại khái đi.” Trong phút chốc, chú Giản dường như già đi mười mấy tuổi.
“Aizz… Phó thiếu nếu như chịu uống thuốc đúng giờ, đại khái là vẫn còn nửa năm nữa. Thế nhưng nếu như cậu ấy không uống thuốc cũng chỉ còn khoảng trên dưới hai tháng thôi.”
Bác sĩ lắc đầu than thở rời đi, chú Giản đứng ở đó rất lâu vẫn không phản ứng lại.
Cho đến tận lúc Thời Sênh đi qua đó, ông ta mới ngẩng đầu nhìn Thời Sênh một cái, động động môi nhưng lại chẳng nói ra được từ nào cả, mở cửa phòng bệnh để Thời Sênh đi vào.
Phó Khâm vẫn đang hôn mê, nằm trên giường bệnh trắng xanh, càng lúc càng gầy yếu.
“Bắc tiểu thư.” Chú Giản vén vén chăn giúp Phó Khâm, quay người lại nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện muốn cầu xin.”
“Đừng gởi gắm, tôi cự tuyệt.”
Bản cô nương không muốn chiếu cố cái tên nhi đồng tâm thần này.
Chú Giản: “…”
Cô bé này sao lại không đi như bình thường thế?
“Cũng đừng nói cái gì mà cảnh đời bi thảm, tôi không nghe đâu.” Thời Sênh lại nhanh chóng bổ sung một câu.
Chú Giản: “…” Cô là con giun trong bụng mình sao?
Ông ta trừng mắt với Thời Sênh một cái, triệt để dập tắt cái suy nghĩ này. Với tính cách của cô gái này, thiếu gia ở trong tay cô mà có thể sống qua được một tháng mới là kỳ tích đấy.
…
Đám người bị vây trên núi Thiếu Dương cuối cùng cũng được cứu thoát ra ngoài, thắt lưng Bắc Trạch bị thương, Kỷ Tiểu Ngư chỉ bị một chút phong hàn, mấy người khác đều không sao.
Ông bà Bắc đều vội vàng từ nước ngoài trở về, nhìn thấy con trai nằm trên giường bệnh, suýt chút nữa thì bị doạ đến mất cả hồn phách.
“Bắc Chỉ đâu?” Bắc Trạch tỉnh lại người đầu tiên hỏi không phải là Kỷ Tiểu Ngư mà là Bắc Chỉ.
Sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư khẽ biến, “Cô ấy không sao, đang ở tầng trên với học trưởng Phó Khâm.”
Thần sắc Bắc Trạch sầm xuống.
Phó Khâm…
“A Trạch, em nghe nói là Tiểu Chỉ đưa học trưởng Phó Khâm xuống núi.” Kỷ Tiểu Ngư nhỏ giọng nói, “Tiểu Chỉ và học trưởng Phó Khâm đang qua lại với nhau à?”
“Cút ra ngoài.” Bắc Trạch không có dấu hiệu báo trước gì mà tức giận đùng đùng lên.
Ông bà Bắc bước vào trong phòng bệnh cũng bị tiếng nói này làm cho cứng người lại ở cửa phòng.
“Sao lại như thế này?” Bà Bắc cười cười phá vỡ sự cứng ngắc, “Hai đứa cãi nhau sao? Tiểu Ngư là con gái, con trai, con nhường Tiểu Ngư đi.”
“Ra ngoài.” Bắc Trạch nắm lấy cái gối bên cạnh ném về phía cửa. “Cút hết ra ngoài đi.”
Kỷ Tiểu Ngư vành mắt đỏ hồng, khóc lóc chạy ra ngoài.
Ông bà Bắc ngơ ngác nhìn nhau, nhìn thấy bộ dạng này của con trai mình cũng chỉ đành đi ra ngoài.
Kỷ Tiểu Ngư ở dưới lầu bình tĩnh lại một chút sau đó lại đi lên lầu, nhưng chỉ đứng ở bên ngoài phòng bệnh nghe ông bà Bắc nói chuyện.
“Bắc Chỉ không thể ở lại trong nhà này nữa.”
“Lúc đó giữ nó lại tôi đã không đồng ý rồi, vẫn là tại ông đòi để nó lại.” Bà Bắc nhỏ giọng khóc nức nở, đầy sự tức giận.
Ông Bắc vỗ vỗ lưng bà Bắc, “Lúc đó tôi cũng không phải là vì con trai của chúng ta hay sao?”
“Một đứa cô nhi như nó chúng ta nuôi nó bao nhiêu năm như thế, nó không biết cảm ơn thì cũng thôi đi, lại còn quyến rũ con trai của chúng ta, là tôi đã tạo ra cái tội nghiệt gì đây hả? Ông mau đuổi nó đi đi, còn ở đây thêm nữa, A Trạch sớm muộn cũng bị nó huỷ mất.”
“Được được, tôi sẽ nghĩ cách, bà đừng khóc nữa.”
Bên ngoài chỗ rẽ, Kỷ Tiểu Ngư kéo kéo vạt áo, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Bắc Chỉ không phải là em gái của Bắc Trạch.
Bắc Trạch thích Bắc Chỉ.
Chẳng trách, Bắc Trạch luôn vô tình vô ý mà nhìn Bắc Chỉ.
Chẳng trách, lần đó nhìn thấy Bắc Chỉ và Phó Khâm ở cạnh nhau, biểu tình của hắn lại khó coi như vậy.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại một chút lúc trước bọn họ sống chung với nhau, chỉ cần có Bắc Chỉ ở đó, bộ dạng của Bắc Trạch luôn như đang suy nghĩ cái gì đó, nếu không sẽ là tức giận…
Hoá ra…
Hoá ra đều là vì người mà hắn thích là Bắc Chỉ.
Bắc Chỉ, Bắc Chỉ, tại sao cái gì cũng là cô ta?
Sự đố kỵ tận đáy lòng Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên dâng lên, đem bao nhiêu tình cảm kiềm chế bấy lâu nay bộc phát ra ngoài.
Bắc Trạch là của cô ta.
Cô ta tuyệt đối sẽ không nhường Bắc Trạch cho người khác.
Đúng lúc cô ta đang thu xếp lại tâm tình, chuẩn bị quay lại thì điện thoại di động trong tay vang lên.
Cô ta nhìn cái tên bên trên một cái, trái tim nhảy lên, vội vàng đi đến chỗ không người nghe máy.
…
Phòng bệnh đặc biệt.
Kỷ Tiểu Ngư nhìn người đang nằm trên giường bệnh, có chút không dám tin, “Anh… sao anh lại thành ra cái bộ dạng này?”
Trên người Cao An Lãng quấn đầy băng vải, cũng chỉ có mặt là không làm sao mà băng được, giống như một cái xác ướp.
“Kỷ Tiểu Ngư.” Giọng nói của Cao An Lãng rất khàn, “Cô dám chơi tôi.”
“Tôi không có…” Kỷ Tiểu Ngư lắc đầu, “Sao anh lại thành cái bộ dạng này… Tưởng Na Na, cô ta…”
“Cô còn dám nhắc đến cô ta.” Giọng của Cao An Lãng cao thêm mấy phần.
“Không phải cô ta…” Tưởng Na Na ngày đó khóc đến ghê gớm như thế, lẽ nào là hắn chưa ra tay được, ngược lại còn bị Tưởng Na Na làm thành cái bộ dạng này?
“Kỷ Tiểu Ngư, tôi đã coi thường cô rồi, cô lại dám chơi tôi như vậy, lá gan cũng thật lớn.”
“Tôi không có, Cao An Lãng, anh đang nói cái gì thế, sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?”
Kỷ Tiểu Ngư mờ mịt nhìn Cao An Lãng,
Quan hệ của cô ta và Cao An Lãng không phải là sâu đậm, cũng chỉ gặp qua một lần mấy năm trước, sau đó ngày đó ở villa nghỉ dưỡng mới gặp lại hắn.
Cô ta là vô ý nghe ngóng được hắn và bạn đồng hành thảo luận về Tưởng Na Na, cộng thêm tối đó Tưởng Na Na làm nhục cô ta như vậy, cô ta liền lớn gan đi tìm hắn.
“Nghe không hiểu phải không, dạy dỗ con tiện nhân này cho tao.”
Phòng bệnh không biết là từ lúc nào có thêm hai người đàn ông, Kỷ Tiểu Ngư cảm thấy không thích hợp, muốn chạy, thế nhưng vẫn chưa chạy đến cửa phòng đã bị một người đàn ông nắm lấy tóc, lôi lại phía sau.
“A!” Kỷ Tiểu Ngư bị đau, hai tay giữ lấy tóc, dễ dàng bị lôi lại đối diện Cao An Lãng ở trên giường.
Kỷ Tiểu Ngư bị ném mạnh xuống mặt đất, tiếp đến, bên cạnh có người bắt đầu dựng máy quay phim, sau đó khoá cửa phòng lại.
Đáy mắt Kỷ Tiểu Ngư đầy sự hoảng sợ.
“Cao An Lãng, anh nhất định là đã hiểu lầm cái gì rồi, tôi có thể giải thích mà, thật đó, tôi có thể giải thích mà…”
“Cao An Lãng… đừng qua đây, mấy người muốn làm cái gì hả?”
“A…”
Lúc Kỷ Tiểu Ngư rời khỏi phòng bệnh, cả người đều vô tri vô giác, cũng không dám đi gặp Bắc Trạch, trực tiếp quay về nhà.
Bây giờ bọn họ đã đổi sang một ngôi nhà khác rồi, tuy không phải là biệt thự nhưng cũng là tiểu khu giá cao.
Lúc Kỷ Tiểu Ngư quay về, phát hiện bên trong phòng khách lại có một bộ quần áo của nữ nhân, trong phòng ngủ của ông Kỷ còn phát ra âm thanh kỳ quái.
Cô ta đỏ mắt đẩy cửa phòng ra, “Hai người đang làm gì thế hả?”
Ông Kỷ bị Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên quay về doạ cho nhảy dựng, nữ nhân dưới người hét lên kéo cái chăn quấn lấy người, ông Kỷ liền khó xử, thằng em dưới thân vẫn còn đang ngóc cao đầu hùng dũng.
Ông ta vội vàng cầm lấy cái gối che đi bên dưới, lúng túng chột dạ nói: “Tiểu Ngư, sao con lại quay về rồi?”
Hôm nay không phải là thứ tư sao?
Kỷ Tiểu Ngư không nói với ông Kỷ là cô ta phải tham gia hoạt động ngoài trời, trường học đương nhiên cũng không thông báo cho phụ huynh của dạng học sinh không quan trọng như Kỷ Tiểu Ngư.
“Ba đã nói là ngoài mẹ con ra sẽ không có nữ nhân nào khác, mấy lời đó ba coi là cái gì?” Kỷ Tiểu Ngư dường như sụp đổ, gào to lên.
Lúc tang lễ của mẹ cô ta, người đàn ông này thề son sắt nói cả đời này tuyệt đối sẽ không có người phụ nữ nào khác ở bên ngoài.
Bây giờ thì sao?
Thứ cô ta nhìn thấy là cái gì đây?
“Tiểu Ngư…”
Ánh mắt Kỷ Tiểu Ngư thù hận trừng nữ nhân ở trên giường, đột nhiên tiến lên túm lấy tóc nữ nhân kia mà đánh, “Tiện nhân, cho mày quyến rũ ba tao này, có phải nhìn trúng tiền của ba tao không? Cho mày quyến rũ ba tao này, cho mày ra ngoài quyến rũ người khác này…”
Cô gái đó lúc đầu bị đánh đến phát ngốc, thế nhưng rất nhanh liền bắt đầu đánh trả.
Cô ta hiển nhiên là tay thiện nghệ trong chiến đấu, cho dù là không có lấy mảnh vải che đậy cũng phải đánh cho Kỷ Tiểu Ngư không có sức mà đánh lại.
Ông Kỷ ở bên cạnh lúc thì kéo người này một chút, lúc thì kéo người kia một chút nhưng không ngăn cản được ai cả.
Cô gái kia cưỡi trên người Kỷ Tiểu Ngư, sống chết đè cô ta xuống, tát cho cô ta hai bạt tai vào hai má, “Dám đánh lão nương, mày cho là lão nương ăn chay à?”
Đánh Kỷ Tiểu Ngư xong, cô gái kia đứng lên, sảng khoái không che dấu mặc quần áo vào, nhìn hạ bộ của ông Kỷ ở bên cạnh một cái, nhổ một bãi nước bọt, “Với cái năng lực này lão nương còn không thèm nhìn đến.”
Sắc mặt ông Kỷ xanh đen lại, danh dự của người đàn ông chịu phải sự sỉ nhục nghiêm trọng, “Cút ra ngoài.”
Cô gái kia hừ lạnh một tiếng, “Sao nào, muốn chơi gái mà không trả tiền cho lão nương à? Trước đây đã nói xong rồi, có điều con gái ông đánh tôi, tiền viện phí này ông cũng phải trả thêm cho lão nương, ba nghìn.”
Mặt ông Kỷ xanh đen lại rút ra từ ngăn kéo bên cạnh một xấp tiền, cũng không đếm, trực tiếp đưa cho cô ta, “Cầm lấy tiền rồi cút đi.”
Cô gái đếm đếm tiền, “Nhiều hơn lão nương đây không thèm.” Nói rồi cô ta ném tiền thừa xuống đất, dẫm lên giầy cao gót cộp cộp đi mất.
Kỷ Tiểu Ngư nằm trên giường đau khổ khóc, sự tủi thân ban nãy với sự tủi thân bây giờ đều phát tiết hết ra ngoài.
Tại sao chứ?
Tại sao người chịu tội luôn là cô ta?
Cô ta đã làm sai cái gì chứ?
“Tiểu Ngư…”
Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên vùng dậy đứng lên, tóc tai trên đầu rối bù, căm hận trừng ông Kỷ một cái, sau đó chạy về phòng của mình.
Ông Kỷ cũng có chút sầu não, bao nhiêu năm nay ông ta đều luôn bận rộn làm ăn, không có thời gian làm mấy việc đó, thế nhưng bây giờ ông ta có tiền rồi, sao lại còn không để cho ông ta thư giãn một chút?
Vừa nghĩ như thế, ông ta liền cảm thấy Kỷ Tiểu Ngư thực sự là đang gây sự vô lý.
Mấy năm nay ông ta liều sống liều chết mà kiếm tiền, là vì ai chứ?
Còn không phải là vì nó hay sao?
Một đứa con gái như nó, còn muốn trèo cả lên đầu ông đây hay sao?
Ông Kỷ càng nghĩ càng tức, mặc quần áo vào, cũng không hỏi xem Kỷ Tiểu Ngư thế nào mà trực tiếp đi ra khỏi nhà.
…
Chuyện giữa Kỷ gia và Cao An Lãng, Thời Sênh không hề biết, bây giờ cô chẳng khác gì người ở cả, đang đi theo hầu hạ phục dịch Phó Khâm.
Tần suất hệ thống đưa ra nhiệm vụ càng ngày càng cao.
Nói thật, có những lúc cô thật sự muốn chém chết cái tên Phó Khâm – mục tiêu nhiệm vụ này cho rồi.
Đây tuyệt đối là người được phái đến để dày vò cô mà.
“Bắc tiểu thư, đây là thuốc ngày hôm nay của thiếu gia.” Vệ sĩ đưa thuốc cho Thời Sênh.
Phó Khâm nằm trên giường bệnh vừa nghe thấp lập tức chui vào trong chăn, sống chết ấn chặp mép chăn.
Thời Sênh thích nhất chính là cho hắn uống thuốc.
Có thể quang minh chính đại thô bạo với Phó Khâm.
Thời Sênh nhận lấy thuốc, đi đến bên cạnh giường bệnh của Phó Khâm, giơ tay kéo cái chăn trước mặt xuống đất, trên mặt còn treo lên nụ cười âm hiểm, “Đây là chính phủ giao quyền, anh dù có kêu rách cuống họng cũng vô dụng thôi, lại đây, ngoan ngoãn uống thuốc đi.
Phó Khâm cuộn thành một đống, đè cái gối lên trên đầu lắc đầu nguầy nguậy.
Không uống thuốc.
Không uống? Không uống mà được à, bà đây không đập chết ngươi mà ngươi đã chết trước, vậy không phải là lãng phí nhiệm vụ liên hoàn mà bà đây đã làm bao nhiêu lâu nay sao?
Thời Sênh giơ tay kéo lấy cánh tay của Phó Khâm, kéo hắn lật lại, Phó Khâm phản kháng muốn xuống giường, Thời Sênh lập tức xoay người đè lên người hắn, giơ tay giữ chặt lấy cằm hắn.
Đám vệ sĩ bên cạnh nhìn hết ra ngoài cửa sổ.
Tình cảnh này sao lại không đúng như thế nhỉ?
Bọn họ chẳng nhìn thấy gì cả.
Ừ, chẳng nhìn thấy gì cả.
Thời Sênh nhét viên thuốc vào, vỗ vỗ khuôn mặt hắn, “Anh ngoan ngoãn uống thuốc thì mọi chuyện đều tốt đẹp, nếu không bà đây mà phải đánh thì da mềm thịt non này sẽ bị thương mất, bà đây sẽ không đền tiền đâu.”
“Khụ khụ…” Phó Khâm bị sặc, trên người lại còn bị
một người đè lên, ho cũng vô cùng khó khăn, cả mặt đỏ rực lên.
“Già mồm”. Thời Sênh lật người ngồi sang bên cạnh, giơ tay nhặt cái chăn dưới đất lên phủ lên người Phó Khâm.
Cả người Phó Khâm đều bị phủ kín trong chăn, đến cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy.
Thời Sênh vẫn còn ngồi trên giường, từ dưới chăn có thể nhìn thấy bàn tay dưới cái chăn mà cô phủ lên, trắng nõn thon dài.
Phó Khâm đột hiên giơ tay nắm chặt lấy tay cô.
Thời Sênh ý thức muốn giật ra, thế nhưng một giây sau cô liền cảm thấy Phó Khâm đang run rẩy.
Cả người đều run rẩy.
Hắn sống chết nắm lấy tay cô giống như nắm chặt lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
Thời Sênh lôi chăn ra, mái tóc mượt mà của hắn lộ ra, cô dùng một tay kéo mặt hắn quay về phía mình.
Trên mặt Phó Khâm không có biểu tình gì cả, thế nhưng đôi mi run rẩy như cánh bướm, tròng mắt đen thẫm như mực, tràn đầy tử khí.
Hắn nhìn Thời Sênh, đột nhiên giơ tay ra ôm chặt lấy cổ cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Thời Sênh hoàn toàn không ngờ được hắn lại có hành động như thế này, ngẩn ra một lát mới phản ứng lại.
Người bên dưới không ngừng run rẩy.
Cơ thể ấm áp của cô bao phủ lấy thân thể hắn, mới khiến cho thân thể run rẩy của hắn từ từ bình phục lại.
Cánh tay ôm Thời Sênh càng lúc càng xiết chặt, vùi đầu vào cổ cô, hô hấp ấm nóng ẩm ướt phải vào cổ Thời Sênh.
Trước đây cho uống thuốc xong, cô đều trược tiếp rời đi, từ trước đến nay không hề biết hắn sau khi uống thuốc xong sẽ thành ra cái bộ dạng này.
Yếu đuối khiến cho người ta…
Muốn đánh chết hắn.
Khụ khụ, không phải là bản cô nương không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì.
Do hơi thở phát ra từ người hắn quá là thu hút người mà…
Thời Sênh sợ đè chết tên này, muốn trở mình sang bên cạnh nhưng Phó Khâm lại không buông tay, chân cũng gác lên trên người cô, sống chết giữ cô lại trong lòng.
Thời Sênh hung hăng cạy hắn ra, cơ thể hắn liến run rẩy mãnh liệt hơn.
Fuck, ông nội anh chứ!
Thời Sênh nằm ở bên cạnh, túm hắn vào trong lòng, Phó Khâm có lẽ cũng biết là Thời Sênh sẽ không rời đi, thuận thế ôm lấy eo cô, chân vắt ngang lên chân cô, cả người đều dán lên trên người cô.
Điều Thời Sênh hối hận nhất là vừa nãy cho hắn uống thuốc xong không trực tiếp rời đi.
Ở lại đây làm cái khỉ khô gì chứ?
“Mấy người đứng ở bên ngoài làm cái gì hả?”. Chú Giản nhìn thấy một đám vệ sĩ đứng bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt kỳ quái, “Thiếu gia xảy ra chuyện gì thì ai lo hả?”
“Bắc tiểu thư đang ở bên trong.”
Vệ sĩ yếu ớt đáp.
“Cô ta? Cô ta mà ở đây mấy người lại càng phải canh gác hơn.” Chú Giản nói rồi đẩy cửa ra.
Thiếu gia một từ không hợp sẽ không hé răng, cô gái đó thì một lời không hợp liền muốn động thủ.
Vệ sĩ vội vàng ngăn chú Giản lại, để cho ông ta nhìn qua khe cửa.
Bên trong phòng, trên giường bệnh, thiếu nữ dựa vào đầu giường, thần sắc an tĩnh yên ổn, cánh tay của thiếu niên vắt ngang bụng cô, đầu gối lên ngực cô, hình tượng đẹp đẽ dị thường.
“Tình hình gì thế này?” Chú Giản bị kinh hãi.
“Ban nãy thiếu gia uống thuốc, Bắc tiểu thư chưa đi, thiếu gia liền lôi Bắc tiểu thư lại.” Vệ sĩ mồm năm miệng mười đem hết những chuyện ban nãy kể lại một lượt.
Biểu tình của chú Giản rất nhanh biến đổi mấy lần, cuối cùng là than thở một tiếng.
“Chú Giản, chú nói Bắc tiểu thư có thể làm cho thiếu gia khoẻ hơn không?” Một vệ sĩ cẩn thận, nghiêm túc mở miệng.
Chú Giản mặt đầy vẻ lo lắng lắc đầu, “Bác sĩ đã nói rồi, cơ thể của thiếu gia cho dù là có dùng thuốc cũng chỉ có thể chống đỡ được thêm nửa năm nữa, cứ cho là cô ta có thể làm cho thiếu gia uống thuốc được cũng không thể nào là bàn tay thần diệu được. Thiếu gia không ra nước ngoài… chuyện này… aizzz…”
“Tôi luôn cảm thấy Bắc tiểu thư không phải là người bình thường.”
Những vệ sĩ khác đếu liếc về vệ sĩ đó.
Cái này còn cần anh phải nói sao?
Bắc tiểu thư là tiểu thư của Bắc gia đó, có thể là người bình thường sao?
“Ý tôi không phải là như thế.” Vệ sĩ kia vò vò đầu, “Trước đây, tôi nghe thấy Bắc tiểu thư gọi điện thoại, nghe cô ấy nói mấy câu, hình như là đang nói về mấy chuyện đầu tư và cổ phiếu gì đó.”
“Con cháu nhà hào phú bây giờ không phải đều là để cho bọn họ va chạm trước sao, cái này cũng bình thường.”
Vệ sĩ anh một câu tôi một câu mà thảo luận chuyện này.
“Thế nhưng Bắc tiểu thư ở Bắc gia không nhận được sự quan tâm gì hết, cứ cho là cô ấy có một ít tiền tiêu vặt, chơi cổ phiếu còn được, còn đầu tư thì…”
“Đi điều tra một chút tài sản đứng tên cô ta.” Chú Giản lên tiếng.
“Chú Giản, cái này trước đây bọn tôi đã điều điều tra qua rồi, tài sản đứng tên của Bắc tiểu thư không có bao nhiêu cả.”
“Bắc tiểu thư không phải là còn chưa đến mười tám tuổi sao? Cô ấy nếu như thật sự làm mấy thứ đó, chắc chắn cũng là đứng dưới tên của người khác.”
“Có đạo lý, lát nữa tôi sẽ đi điều tra xem ai thường qua lại mật thiết với cô ấy nhất.”
“Đừng có mà làm quá lộ liễu, cô gái đó không dễ động vào đâu.”
“Biết rồi biết rồi, chúng là chính là hiếu kỳ.” Các vệ sĩ gật đầu.
Chú Giản là đang nhắc nhở bọn họ, đừng để cho Thời Sênh phát giác ra bọn họ đang điều tra cô ấy.
…
Lúc Phó Khâm tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm một người, hắn khe khẽ ngẩng đầu, rơi vào tầm mắt của hắn là cái cằm trơn bóng của một thiếu nữ xinh đẹp.
Dường như cô đang ngủ, hơi thở rất nhẹ, cơ hồ như không thể nghe thấy được.
Thế nhưng, hắn dán lên trên ngực cô, có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập nhẹ nhàng ổn định, vô cùng sống động.
Kèm theo tiếng tim đập, ánh sáng bốn phía dường như đều biến thành ánh trăng, cũng không phải là bộ dạng u tối không chút sức sống đen xì mà hắn nhìn thấy.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy thế giới này thật sinh động.
Hắn hạ mi mắt xuống, bảo trì tư thế yên lặng, nghe tiếng tim đập ổn định của thiếu nữ, cánh tay đang ôm ngang bụng cô càng ôm chặt hơn mấy phần.
Phó Khâm vừa động Thời Sênh liền tỉnh lại, cô mở mắt, có chút vô thần nhìn vào hư không, mấy giây sau mới cúi đầu nhìn Phó Khâm.
Mái tóc loà xoà che đi khuôn mặt của hắn, Thời Sênh vén tóc của hắn sang một bên, năm ngón tay khoa khoa ở trên cổ một lát, cuối cùng hạ tay xuống kéo kéo cái chăn, đổi một tư thế khác thoải mái hơn.
Ngáp một cái, nghiêng người cầm lấy điện thoại ở bên cạnh xem, bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ.
Đa phần là của ông Bắc.
Vài cuộc gọi khác là của Lâm Nhân và công ty của cô.
Thời Sênh gọi điện thoại lại cho công ty, bên đó không có chuyện gì, chỉ là báo cáo cho cô một ít.
Phía Lâm Nhân thì là lo lắng cho cô, hai người nói mấy câu rồi ngắt máy.
Còn về ông Bắc, Thời Sênh hoàn toàn không có ý gọi lại.
Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm.
Sau khi uống thuốc xong, Phó Khâm ngược lại rất phối hợp, thế nhưng mỗi lần uống thuốc xong hắn đều kéo Thời Sênh không chịu buông ra.
Một tuần sau, Phó Khâm xuất viện, Thời Sênh cũng coi như là được giải thoát.
Chú Giản cũng lấy được kết quả điều tra của vệ sĩ.
Bọn họ không điều tra ra được bất cứ thứ gì hữu dụng cả.
“Chuyện này không được nhắc đến, thiếu gia… có thể làm cho thiếu gia sống được thêm mấy ngày đều là công thần, sau này đối với cô ta khách khí một chút.” Cứ coi như cô ta có mưu đồ gì, muốn ra tay trên người thiếu gia thì cũng tuyệt đối không thể thành công được.
Đám vệ sĩ gật đầu ý đã hiểu rõ.
Thế là Thời Sênh liền phát hiện đám vệ sĩ trước đây có vẻ khách khí với cô, bây giờ không những càng khách khí hơn mà còn nhiệt tình hơn không ít.
“Tôi đi đây.” Thời Sênh đứng bên ngoài xe nói với Phó Khâm đang ngồi trong xe mấy tiếng, ánh mắt lại nhìn đến vệ sĩ đứng bên cạnh đang cười với cô, chỉ cảm thất toàn thân nổi hết cả da gà lên.
Có quỷ, phải đi mau!
“Ngày mai tôi muốn ăn bánh Tô Dung.”
Phó Khâm đột nhiên mở miệng nói một câu.
“Ăn anh…”
Thời Sênh kịp thời nuốt mấy lời phía sau xuống.
Phó Khâm cau mày, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói, “Tôi không ngon.”
Thời Sênh: “…” Ai mà thèm ăn anh hả?
Thời Sênh trừng mắt nhìn Phó Khâm một cái, giơ tay vẫy một chiếc xe rời đi.
Vết thương của Bắc Trạch không nghiêm trọng, lúc này đã có thể xuống giường đi lại rồi, lúc Thời Sênh quay lại, Kỷ Tiểu Ngư đang dìu Bắc Trạch đi lại trong hoa viên.
“Tiểu Chỉ, cô về rồi?”
Thời Sênh vốn muốn phớt lờ bọn họ mà đi vào, ai mà biết Kỷ Tiểu Ngư lại đột nhiên hô lên một câu, làm cho Bắc Trạch không chú ý ở bên này cũng nhìn qua.
Nữ chính đại nhân, cô cố ý phải không?
Bắc Trạch đẩy Kỷ Tiểu Ngư ra, bước thấp bước cao đi đến trước mặt Thời Sênh, nắm lấy cổ tay cô, ngữ khí chất vấn, “Thật sự là em đang ở cùng hắn sao?”
Lực đạo của Bắc Trạch có chút lớn, cũng không tính là đau nhưng rất không thoải mái, Thời Sênh giằng khỏi sự trói buộc của hắn, bước lùi về sau một bước, “Em ở cùng một chỗ với ai thì có liên quan gì đến anh?”
“Anh…” Bắc Trạch ngừng lại, thần sắc lập tức trở nên u ám, “Anh là anh trai của em, sao lại không có liên quan đến em? Phó Khâm không phải là người mà em có thể động vào, đừng qua lại với hắn ta.”
Thời Sênh nhìn ra phía sau, Kỷ Tiểu Ngư mặt đang đầy căm hận trừng cô, biểu tình gớm ghiếc không hề che dấu.
Được rồi, nữ chủ hoá đen hẳn rồi.
Rất tốt!
“Anh trai, anh quản quá nhiều rồi đấy.” Thời Sênh kéo khoé miệng lên thành một nụ cười.
Con người, chính là phức tạp như thế.
Nếu như cô cứ đi theo con đường của nguyên chủ, Bắc Trạch vẫn sẽ chán ghét cô, không thích cô như cũ.
“Trạch, vết thương của anh vẫn chưa khỏi, chúng ta đi vào trong nói đi.” Kỷ Tiểu Ngư thu lại biểu tình ban nãy, đi đến bên cạnh Bắc Trạch, giơ tay ra muốn đỡ lấy hắn, thế nhưng Bắc Trạch lại né đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thời Sênh.
“Bắc Chỉ…”
Thời Sênh coi thường vẻ gây hấn của Kỷ Tiểu Ngư, đi qua người Bắc Trạch tiến vào trong biệt thự.
“Bắc Chỉ!” Tiếng nói của Bắc Trạch truyền đến, dường như bao hàm trăm nghìn tình cảm ngổn ngang ở bên trong.
Nhịp chân của Thời Sênh không hề dừng lại mà rời đi.
“Bắc Chỉ, con còn biết quay về à?” Vừa bước vào trong liền bị một một tiếng quát giận dữ làm dừng lại.
Ông Bắc đứng ở cầu thang tầng hai, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Là hoạ không tránh được.
“Theo ba đi vào trong thư phòng.” Ông Bắc nhìn thấy Thời Sênh không hé răng, trong đầu liền bốc lên ngọn lửa giận không tên.
Vốn dĩ vẫn còn có chút chuyện do dự, bây giờ cũng hạ quyết tâm rồi.