Tất cả mọi người đều biết, những mộ mà Ôn Bắc đã đi qua đều không thể xuống lần hai.
*
“Xì xì xì xì…”
Có thứ gì đó lạnh như băng, dính dính, nhớp nhớp không ngừng trườn tới trườn lui trên người cô, quấn lấy cánh tay cô, dán lên quần áo của cô.
Thanh âm xì xì liên tục vang lên bên tai.
Thời Sênh cố gắng mở to đôi mắt nặng nề, ánh sáng rất yếu, cô chỉ có thể nhìn thấy một chút ở bên cạnh.
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!
Có rắn!
Con rắn ở ngay trước mặt cô, hai mắt đỏ như máu, thè lưỡi thong thả trườn tới gần.
Tiếng xì xì vang lên khắp xung quanh làm người ta không khỏi run rẩy, còn có âm thanh ở ngay sau lưng cô, dần dần tiến lên trên.
Không cần nhìn cũng biết, trên người cô chỗ nào cũng có rắn.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp, có độc rồi!
Cái quỷ gì đây? Hệ thống! Mi đẩy ông vào hố rắn à?
Bây giờ, địa điểm mi dịch chuyển đến càng ngày càng làm người ta phát rồ!
[Ký chủ, đây là hình thức tìm đường sống từ tuyệt địa.] Hệ thống giải thích, [Đây là khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi chết của nguyên chủ, nếu cô không thể tự cứu mình thì nhiệm vụ sẽ thất bại.]
Con rắn kia đã tới gần Thời Sênh, trườn trườn lên mặt cô.
Thời Sênh: “…” Đáng ghét, kiếm của ông đâu?
Thời Sênh cứng đờ người, chờ con rắn kia bò qua cổ, toàn thân cô đã nổi đầy da gà.
Cô hít sâu vài hơi, nhảy bật lên, dán một lá bùa lên người mình, đám rắn trên người lập tức văng hết ra.
Thời Sênh nhìn xung quanh rất nhanh, đây là một hang núi lớn, bên trên có mấy cây đèn huỳnh quang, ánh sáng mờ mờ làm cho xung quanh cũng sáng lên một chút.
Lọt vào tầm mắt cô chỉ có rắn và rắn, ngoài rắn cũng chỉ có bóng đêm làm cho tâm thần người ta nảy sinh sự sợ hãi, như thể lúc nào cũng có thể chết ở đây.
Thời Sênh chỉ đứng lên được một giây rồi thân mình lại mềm oặt.
Đau quá…
Xương cốt trên người như bị người ta đánh gãy hết.
“Xì xì xì xì…”
“Xì xì…”
Đàn rắn nổi giận, lúc này đều ngóc đầu nhìn cô như hổ rình mồi.
Thời Sênh ngồi xếp bằng xuống, nhe răng trợn mắt khiêu khích mấy con rắn ở gần mình nhất, “Có giỏi thì nhào vô!”
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngay cả mấy con rắn cũng dám bắt nạt cô.
[…] Quả thực không hiểu Ký chủ khiêu khích mấy con rắn để làm quái gì?
Đám rắn này dường như cũng có linh tính, cảm giác được Thời Sênh không có ý tốt với mình nên lập tức phát động tấn công.
Nhưng chúng chỉ đánh lên một tấm màn chắn vô hình rồi văng về phía sau.
Lại thêm một đám rắn trườn tới như thủy triều, cả tập thể rắn cùng tấn công Thời Sênh.
Kết quả cũng như mấy con ban đầu, cả bọn đều bị đánh bật lại.
Đám rắn bị bật về mà vẫn không chịu buông tha, cứ hết đám này tới đám kia nhao lên tấn công.
Lỡ mà có ai nhìn thấy cảnh tượng lúc này, nếu không bị dọa sợ đến chết thì cũng thành ngây ngốc luôn.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, đàn rắn liền an tĩnh lại, không dám tiến lên tấn công nữa.
Thời Sênh cúi đầu nhìn trang phục của mình, một thân áo da bó sát người, thời hiện đại… Sao thời hiện đại mà cô lại có thể rơi vào động rắn? Đùa ông đấy à?
Quần áo trên người rách mấy chỗ, không có vết thương nào nhưng cơ thể lại rất đau, Thời Sênh liền nhìn vị trí mình đang ngồi.
Hẳn là cô bị ngã từ trên cao xuống.
Bị ngã không chết thì cũng chết vì làm đồ ăn cho rắn, thật sự đúng là chết rất thảm.
Thời Sênh lấy một cái đèn pin ở trong không gian ra, chiếu chiếu lên phía trên, hoàn toàn không nhìn rõ độ cao từ đây lên đó, không biết trên đó là gì, lỡ như cô xuyên không về thời tiền sử…
Bên trên có con khủng long thì làm sao đây?
Đột nhiên lại thấy đám rắn con này đáng yêu đến lạ!
Thời Sênh nhìn khắp xung quanh sau đó rải lên mặt đất mấy tấm phù, sau mới bắt đầu ôm thiết kiếm tiếp thu cốt truyện.
Đây là một cuốn… tiểu thuyết trộm mộ.
Nguyên chủ tên là Ôn Bắc, các đời trong nhà đều là dân trộm mộ.
Đến hiện đại, nghề nghiệp này quả thực rất khó sinh tồn, những mộ có thể trộm đều đã bị người ghé qua.
Về sau, nghề này phát triển thành cố chủ cho bọn họ vị trí mộ, bọn họ trở thành người trộm mộ thuê, cố chủ muốn lấy cái gì thì họ sẽ lấy cái đó.
Về phần bọn họ có thể lấy được thứ gì khác trong ấy không