Lúc cửa đá khép lại, kẻ đuổi theo đập lên cửa đá nghe “rầm” một tiếng thật nặng nề.
Rầm!
Mọi người lùi tít về sau, nhìn chằm chằm vào cửa đá, sợ cửa đá không chịu đựng được mà sẽ bị phá hỏng, thứ bên ngoài sẽ chạy được vào đây.
Rầm rầm rầm!
Mỗi một lần âm thanh vang lên lại như đánh lên quả tim của bọn họ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đại khái chừng một phút sau, tiếng va chạm biến mất, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Cả đám đợi một hồi lâu, xác định bên ngoài không còn tiếng gì nữa, rốt cuộc mới dám thở phào một hơi.
“Tại sao có thể như thế… hu hu… Tôi muốn ra ngoài… Hu hu hu, tôi muốn rời khỏi đây…”
Trong đội ngũ, ngoại trừ Diệp Dao thì còn một cô gái khác, người cất tiếng khóc ầm ĩ này chính là cô ta.
“Hiểu Đình, cậu đừng thế nữa, nhất định chúng ta có thể ra ngoài.” Diệp Dao ôm lấy Hiểu Đình an ủi, “Cậu phải mạnh mẽ lên.”
“Tôi muốn ra ngoài, Diệp Dao, tôi muốn ra ngoài, tôi nhớ ba mẹ.” Hiểu Đình bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Chúng ta sẽ ra ngoài được.” Diệp Dao vỗ vỗ lưng Hiểu Đình, sắc mặt cô ta cũng trắng bệch, rõ ràng cũng đang rất sợ.
“Ôn Bắc… Cô không chết?”
Một nam sinh mặc áo ngụy trang cầm cái đèn pin đã gần như vỡ tan rọi về phía Thời Sênh.
Thân mình hắn run run, có thể thấy rõ là hắn cũng đang sợ hãi.
Tầm mắt Thời Sênh dừng trên cửa đá, vừa rồi cô có dán phù lên đó, nhưng hiện tại…
Không thấy phù đâu cả!
“Ôn Bắc, nói chuyện với cô đó, đừng làm chúng tôi sợ.” Giọng của nam sinh mặc đồ ngụy trang đó càng run hơn.
Thời Sênh chiếu đèn pin vào mặt mình, thè lưỡi làm mặt quỷ.
“A!”
Một đám người sợ tới mức hét chói tai, dồn hết vào một góc, nhìn cô hoảng sợ.
“Cô ấy là người!” Diệp Dao chỉ vào phía đối diện, “Có bóng kia kìa.”
Thời Sênh bĩu môi, coi như cô lợi hại, còn có thể nhận ra ông đây là người.
Mọi người nhìn theo hướng tay của Diệp Dao, trên mặt rõ ràng là thả lỏng không ít.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang lập tức nổi giận, “Ôn Bắc, cô dọa bọn tôi vui lắm sao? Chúng tôi là cố chủ của cô.
Cô có tin là ra ngoài tôi sẽ không trả cô một phân tiền nào không hả?”
“Cậu còn muốn ra ngoài ư?” Thời Sênh cười lạnh một tiếng.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang trừng mắt, thất thanh, “Cô có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Thời Sênh đưa đèn pin dời đi nơi khác, chống thiết kiếm thong thả đi về phía cửa đá.
Có người đứng chắn ở cửa đá, Thời Sênh trừng mắt một cái, ngữ điệu không có nửa điểm gợn sóng, “Tránh ra.”
“Chúng tôi thuê cô tới bảo vệ chúng tôi, cô mau dẫn bọn tôi ra ngoài.” Nam sinh mặc đồ ngụy trang vọt tới trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh rọi đèn pin lên cửa đá, thật sự không thấy lá bùa đâu cả, ngay cả bụi cũng không có.
Thứ kia vẫn còn ở trong căn phòng đá này sao?
“Ôn Bắc, cô đừng có làm bộ làm tịch nữa, lập tức mang bọn tôi ra ngoài.” Nam sinh kia thấy Thời Sênh không thèm để ý tới mình thì càng thêm tức giận, vươn tay túm lấy Thời Sênh.
Tay còn chưa chạm được vào Thời Sênh thì thiết kiếm lạnh như băng đã gác lên cổ hắn, “Muốn ra ngoài? Tự mà tìm đường, đừng có ở trước mặt ta lắm lời.”
“Ôn Bắc, cô là do bọn tôi bỏ tiền ra thuê.” Nam sinh trừng mắt nhìn cô với vẻ không thể tin.
“Thì sao, giờ tôi không muốn tiếp đơn hàng này nữa, có được không hả?” Thời Sênh đá văng nam sinh đó chỉ với một cú đưa chân, sau đó lại chĩa thiết kiếm về phía bọn họ, ngữ khí hung ác, “Cho dù tôi có gϊếŧ hết nhóm các người thì cũng có ai biết chứ? Cho nên đừng có hoa tay múa chân với tôi, miễn cho kiếm của tôi bị bẩn.”
Mọi người đồng thời thay đổi sắc mặt.
Bọn họ tham gia vào hoạt động thám hiểm mạo hiểm này đều là giấu giếm gia đình.
Nếu Ôn Bắc thật sự làm như lời đã nói, cho dù cô có gϊếŧ chết hết bọn họ, ở trong mộ cổ này, làm sao mà ba mẹ họ có thể tìm được chứ?
Lời đe dọa của Thời Sênh rất có hiệu quả, ngay cả Diệp Dao cũng sợ, không còn ai dám sẵng giọng với cô nữa.
Bọn họ túm lấy nhau lui về một góc.
“… Thế phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta phải ra ngoài, tìm được mấy người Bùi Diệp.
Bọn họ có súng, hơn nữa ai cũng thân thủ bất phàm, đi theo bọn họ có khi