Một đám người trừng mặt nhìn căn phòng sụp xuống.
Giờ phải làm gì đây?
“Cứu người.” Bùi Diệp bình tĩnh ra lệnh.
“Lão đại, cứu thế nào đây?” Toàn bộ đã sụp xuống rồi, muốn đào ra, phải đào tới khi nào chứ?
Bàng Kha tích cực hơn những người khác, Bùi Diệp vừa ra lệnh, hắn liền đi về phía đống đổ nát kia.
Bùi Diệp là người thứ hai đi qua.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể cầm dụng cụ đi tới hỗ trợ.
Diệp Dao ở vị trí gần tận cùng, cho dù vừa rồi khi căn phòng sụp xuống có di động một chút nhưng độ chênh lệch cũng không lớn, cho nên bọn họ cất tiếng gọi ở các vùng xung quanh một hồi, chỉ tiếc không có ai đáp lại.
Không có người trả lời, vậy thì chỉ có thể đào tìm.
Lúc Tô Niệm Chi tỉnh lại thì đám người Bùi Diệp mới đào được chừng một phần năm.
Đầu tiên hắn nhìn sang bên đó, sau mới nhảy dựng lên đánh A Ngộ.
“Giờ cậu giỏi rồi đúng không, lại dám ra tay với tôi, nếu ở thời cổ đại thì cậu đã sớm bị gϊếŧ chết rồi.”
“Trước đó anh ta đã dám ra tay với anh rồi.” Thời Sênh ở bên còn bổ thêm một đao.
Tô Niệm Chi càng nghe càng tức, đánh A Ngộ một hồi.
A Ngộ chỉ yên lặng chịu đựng.
Dù sao thiếu gia nhà hắn ngoại trừ chạy trốn nhanh thì với những chuyện khác đều là gà, đánh cũng chẳng đau tí nào.
Chờ Tô Niệm Chi trút giận xong, hắn mới nhớ ra việc chính, vọt tới trước căn phòng kia, “Trứng của tôi đâu? A Ngộ! Trứng đâu?”
Đứng nói với hắn là bị rớt lại rồi nhé!
“Bị rớt lại rồi!” BOY ngay thẳng đáp với vẻ mặt thành thực.
Câu trả lời của A Ngộ làm Tô Niệm Chi phát điên, “Vì sao lại bị rớt, các người đã làm gì hả? Vì sao không lấy trứng ra.
Tôi mặc kệ, tôi muốn trứng, cậu đi đào ngay cho tôi.”
A Ngộ: “…” Người làm sụp chỗ này có phải hắn đâu, thiếu gia hung hăng với hắn làm gì chứ?
Đầu sỏ gây chuyện ở bên kia thiếu gia à!
Tô Niệm Chi tức giận chửi ầm lên, A Ngộ chỉ có thể đi tìm trứng cho hắn.
Tô Niệm Chi đi theo chỉ huy, Thời Sênh nhìn dáng vẻ của A Ngộ, đoán là hắn lại đang suy nghĩ xem làm sao để đánh ngất thiếu gia nhà mình.
Nhưng giờ Tô Niệm Chi đã biết cảnh giác, không dễ ra tay, cuối cùng A Ngộ chỉ có thể nhận mệnh đi tìm trứng.
Vì sao chuyện cô gái kia gây ra, cuối cùng người chịu khổ lại là hắn chứ?
Một đám người kẻ tìm trứng, kẻ đào đá tìm người, Thời Sênh nhìn bọn họ làm việc một cách nhàm chán, cuối cùng không chờ được nữa, lấy di động ra chơi game.
Lấy đâu ra mạng internet ư?
Ngốc lắm, chơi offline thôi.
Nhạc game nổi lên, người bên kia lâm vào im lặng quỷ dị.
Cô ta lại còn đang chơi game!
Cô ta lấy đâu ra tâm tình chơi game chứ?
Tưởng đang ngao du à? Bọn họ đang đi trộm mộ đấy! Trộm mộ! Trộm mộ!
Tô Niệm Chi đi từ bên chỗ A Ngộ qua, liếc nhìn di động của Thời Sênh một cái, nụ cười trên mặt tươi như hoa: “Tiểu Bắc, cho tôi chơi một chút đi.”
“Không phải anh cũng có di động à?” Vì sao phải lấy của cô chơi, không cho.
“A Ngộ làm rơi mất rồi.”
“Thiếu gia, di động là do chính tay ngài làm rơi mà.” A Ngộ biện bạch, cái tội này hắn không gánh được.
“Tôi nói là cậu thì chính là cậu!” Tô Niệm Chi trừng mắt, “Mau đào đi!”
A Ngộ: “…” Ngài là thiếu gia, ngài lớn nhất.
Mọi người: “…” Có khả năng bọn họ gặp mấy tên giả trộm mộ rồi.
“Tiểu Bắc, cho tôi chơi chút đi mà.”
“Không cho.”
“Chị à!” Tô Niệm Chi lại bắt đầu ôm đùi.
Thời Sênh: “…” A Ngộ, mau đưa tên thiếu gia bại não nhà anh đi mau, ông đây muốn rút kiếm!
Dù sao, kết quả cuối cùng của câu chuyện là đám người bên kia nhìn thấy cả hai tên này ngồi xổm một góc chơi game.
Thật sự cạn lời!
Bọn họ đào rất lâu mới nhìn được tới phía dưới, Diệp Dao nằm kẹp dưới một tảng đá, bên cạnh có một tảng đá khác chống đỡ nên cô ta bị lọt vào một cái khe nhỏ, chưa tới mức bị đè thành thịt nát.
“Trứng nát…” Có người chỉ vào quả trứng vỡ nát bên cạnh Diệp Dao.
“Cứu Dao Dao ra trước đã, hai cậu đứng sang bên kia, cẩn thận một chút.” Bàng Kha chỉ huy mọi người.
Nhưng bọn họ phát hiện chân của Diệp Dao bị đè lên, muốn kéo cô ta ra thì phải nâng tảng đá bên cạnh lên.
Đến khi bọn họ lôi được Diệp Dao ra ngoài thì đã