Còn không lo lắng sao? Sắp chết rồi đấy!
Gã đại ca cảm thấy máu trong cơ thể mình mất đi rất nhanh, mỗi một lần thở thì toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể đều đau.
“Đại ca…”
“Đại ca…”
Hắn nhìn một đám đàn em đang dùng ánh mắt cầu xin mình ở bên cạnh, cắn răng nói: “Tôi nói thì cô sẽ tha cho chúng tôi phải không?”
Thời Sênh nở một nụ cười không rõ cảm xúc, không đáp mà hỏi lại, “Anh tin vào loại lời nói này sao?”
Trong tivi còn thiếu loại phim có tình tiết này chắc?
Gã đại ca cười lạnh, “Vậy vì sao tôi phải nói cho cô?”
Nụ cười trên miệng Thời Sênh càng ác liệt hơn, “Dù sao cũng chỉ có một đường, sao không thử đặt cược một lần, thắng, anh có thể sống, thua, cũng có thể kéo người khác xuống cùng mình, không mệt.”
Tuy rằng cảm thấy lời này có chỗ không ổn, nhưng nghĩ kỹ cũng thấy có chút đạo lý…
…
Gã đại ca tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Thời Sênh, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn cảm thấy mình còn có thể cứu được.
“Chúng tôi không biết đó là thứ gì, người mua chỉ nói là thứ đó ở trên người cô gái kia.” Đại khái, sợ Thời Sênh không tin, gã đại ca còn bổ sung thêm, “Tôi nói thật, rất nhiều lần chúng tôi lấy được đồ rồi mới biết mình cần phải lấy cái gì, cũng có lúc đến khi giao dịch rồi cũng không biết đó là thứ gì nữa.”
Thời Sênh: “…” Có vấn đề, ngươi không biết hay nghẹn không nói, muốn chết à?
“Người mua là ai?”
“Cái này…”
“Hửm?” Thời Sênh hơi hơi nhíu mày.
Đại ca lắc đầu, “Tôi không biết, đều liên hệ qua tin nhắn.
Trong di động của tôi vẫn còn lưu trữ tin, cô không tin thì có thể kiểm tra.”
Thời Sênh mò được di động của hắn, mở ra xem, bên trong lưu trữ không ít tin nhắn.
“Chính là cái tin nhắn thứ 5.”
Thời Sênh kéo tới cái tin nhắn thứ năm, đọc từ tin đầu tới tin cuối cùng, quả đúng là bọn họ chưa từng gặp nhau, nhưng đối phương có gửi tiền cho bọn họ.
Thời Sênh bảo gã đại ca đưa sim điện thoại cho mình, chỉ cần tìm được ai nhắn tin cho hắn là có thể truy ra được ai làm…
Đợi đã, vì sao ông đây phải làm chuyện này?
Ông có phải tới phá án đâu?
Thời Sênh ném di động xuống, nhìn gã đại ca: “Thứ kia không ở chỗ tôi, tôi cũng không biết các anh đang tìm thứ gì, đừng có tới làm phiền ông đây nữa, đổi thành ở một chỗ hoang vắng thì các người đã sớm chết rồi.”
Cho nên bọn họ nên cảm thấy may mắn vì ở đây nhiều người sao?
“Tiểu Bắc, không gϊếŧ à?” Tô Niệm Chi thấy Thời Sênh chuẩn bị rời đi thì lập tức lên tiếng.
“Không phải ai cũng có tư cách chết dưới kiếm của ông đây.”
Kiếm của tướng quân, không chém con kiến.
Kiếm của ông đây, không chém bọn bại não.
[…] Ha ha, Ký chủ lại sống ảo rồi, thực đúng là chọc cười, ngay cả trứng còn chém chứ đừng nói cái gì mà sinh vật hai chân.
Hiện tại cô không gϊếŧ đám người này, khả năng có hai nguyên nhân, một là như cô nói, vứt xác rất phiền, hai là nhóm người này không có chạm vào lôi khu* của cô.
*Lôi khu: vùng nguy hiểm có chôn địa lôi hoặc vùng nguy hiểm có sấm sét.
Lôi khu là cái gì ư?
Ai mà biết được lôi khu của cô ấy là cái gì, chưa từng nghe phụ nữ sáng nắng chiều mưa à? Không chừng trước đó không phải lôi khu, nhưng một giây sau đã trở thành lôi khu rồi.
Cho nên cái kiểu tính cách trước sau bất nhất quỷ dị này của Ký chủ từ đâu mà có?
“Có thể dùng dao.” Tô Niệm Chi còn đề nghị rất thật lòng.
Thời Sênh đi ra cửa, khoát tay, “Bảo A Ngộ nhà anh gϊếŧ đi.”
Tô Niệm Chi nhíu mày, hình như đang rất rối rắm, lại có chút tiếc nuối, cuối cùng hắn đưa dao phẫu thuật cho A Ngộ, nhanh chóng đuổi theo Thời Sênh ra ngoài.
Đại ca: “…” Không đúng, hắn phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để mất máu quá nhiều mà chết sao? Có thể hỗ trợ gọi 120 không?
…
Thời Sênh muốn rời khỏi đây.
Cô tìm bà chủ Nông Gia Nhạc thuê một cái xe chở cô ra ngoài.
Lúc cô lên xe, Tô Niệm Chi cũng nhanh chóng vọt lên theo.
“Anh muốn gì?” Thời Sênh trừng mắt với hắn.
Tên biếи ŧɦái chết tiệt này sao lại cứ thích quấn lấy cô làm gì chứ?
Chẳng lẽ bản cô nương có thể chất hấp dẫn biếи ŧɦái?
Nếu không vì sao tên biếи ŧɦái này toàn tìm cô hợp tác là thế nào?
Cô không muốn hợp tác với bọn biếи ŧɦái.
“Đi theo cô đó.” Đi theo cô sẽ có thi thể.
Thời Sênh không cần đoán cũng biết hắn nghĩ cái gì trong đầu.
Lại coi ông đây là