“Rầm rầm rầm…”
Hơn nửa đêm, đột nhiên đất trời rung chuyển, mọi người ở xung quanh đều cảm nhận được, đêm đang yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào.
“Có chuyện gì thế? Động đất à?”
“Mẹ, hù chết ông rồi, bị dọa tới mềm luôn…”
“Đó là cái gì?”
Người ở khu biệt thự này không ít, rất nhanh có người đã phát hiện ra bóng đen khổng lồ ở phía xa.
Thời Sênh chuồn êm ra khỏi khu biệt thự, vỗ ngực thở phào.
Mẹ kiếp, hù chết bản cô nương, vậy mà cô lại thu một cái đạo cụ sống vào không gian.
[…] Ký chủ, cô cứ thế ném nó ở đây à? Cô xác định sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
“Có thể xảy ra chuyện gì? Cùng lắm thì văn trộm mộ thành văn mạt thế thôi mà.”
Đổi kênh, đổi thành thói quen rồi.
Hệ thống phát điên, thật sự muốn ném cô tới thế giới thực xem cô có sợ hãi hay không?
Ký chủ nhà nó sao lại xằng bậy như thế chứ, ghét nhất là cô vẫn luôn cố chấp nhận định rằng mình đang ở trong một trò chơi.
Chết là chết, dù là NPC thì cũng không thể chữa trị được.
Lật bàn, cho nên tại sao lúc trước nó lại nói đây là thế giới giả thiết chứ?
Hệ thống chỉ hận không thể đảo nghịch thời gian, tát cho mình hai phát.
…
Thứ khổng lồ đột nhiên xuất hiện, các báo giật tít đùng đùng.
Nơi xuất hiện thứ khổng lồ kia nhanh chóng đã bị một đội nghiên cứu khoa học chiếm lấy.
Tô Niệm Chi không ở thành phố Triêu Dương nhưng vẫn đọc được tin tức, kích động lao tới.
Hắn tìm đầu tiên không phải là con quái vật đó mà là Thời Sênh.
Thời Sênh vừa mở cửa liền nhìn thấy gương mặt biếи ŧɦái kia liền từ chối.
Có lẽ bản cô nương còn chưa tỉnh ngủ, cần ngủ thêm một lát.
Cô đóng sầm cửa lại, trở về phòng ngủ tiếp tục tìm Chu Công.
Đến khi cô dậy lần nữa, Tô Niệm Chi vẫn ở bên ngoài.
A Ngộ đang cạy cửa nhà cô…
Chắc chắn là tên biếи ŧɦái chết tiệt kia giật dây.
Sao BOY ngay thẳng có thể làm loại chuyện này chứ?
Thời Sênh lấy ra một lá phù dán lên cửa, A Ngộ lập tức bị bắn bay ra, ngã vào bồn hoa bên ngoài.
Tô Niệm Chi và A Ngộ đứng ngoài cửa một ngày một đêm, cuối cùng Thời Sênh vẫn phải cho họ vào.
“Các anh muốn gì hả?”
Đôi mắt của Tô Niệm Chi sáng ngờ, “Tiểu Bắc, cô đã đọc tin tức chưa? Thứ trên tin tức làm bằng chất liệu giống hệt với quan tài mà chúng ta thấy trong mộ cổ đấy.”
“Thế thì sao chứ?” Dù sao cũng chính là ông đây đặt nó ở đấy.
Tô Niệm Chi nhăn nhó một chút, “Tôi muốn có nó.”
“Vậy anh đi chuyển về đi, tìm ông đây làm sợi len gì?”
BOY ngay thẳng trả lời thay Tô Niệm Chi, “Bảo vệ quá chặt chẽ, không vào được.”
Mẹ kiếp, các người thật sự tính đi à?
“Rồi sao?” Cái đó thì liên quan gì tới việc họ chạy tới đây tìm cô chứ?
“Thiếu gia cảm thấy cô có thể.” Thiếu gia vẫn luôn nghĩ cô là hồ ly tinh, có bản lĩnh phi phàm… Ừm, hình như cũng đúng là như thế.
“Ha ha.” Thời Sênh mặt không thay đổi bắn ra hai tiếng.
Cô lôi thứ kia ra đặt ở đó, giờ lại muốn cô trộm về, cô có thần kinh đâu.
“Tiểu Bắc, chị hai, em không cần nhiều, một khối là được rồi, chị giúp em đi mà.” Tô Niệm Chi lập tức ôm đùi, “Em chỉ muốn nghiên cứu một chút thôi, em giải phẫu thi thể cũng chán rồi.”
Thời Sênh ra sức rút chân về, “Nó còn sống, các anh không muốn sống thì cứ đi, tôi sẽ không đi.”
“Sống?” Đôi mắt Tô Niệm Chi càng sáng hơn, “Sao cô biết là nó còn sống, cô đã thấy rồi sao? Vì sao trên tin tức không có?”
“Chưa thấy.” Thời Sênh trợn mắt nói dối.
“Vậy sao cô biết?”
“Tôi không nói với anh.”
Tô Niệm Chi: “…”
Từ lúc Tô Niệm Chi biết thứ kia còn sống, cho dù Thời Sênh có đánh hắn cũng cứ quấn lấy cô.
A Ngộ cũng không cứu vớt nổi tên biếи ŧɦái này.
Thế nên gọi cảnh sát thôi.
Tô Niệm Chi bị Thời Sênh tố cáo tội quấy rối, bị đưa tới sở cảnh sát.
A Ngộ đi bảo lãnh, cuối cùng bên tai Thời Sênh mới yên tĩnh lại.
Nhưng chỉ sau vài giờ, Thời Sênh lập tức nhìn thấy hình ảnh Tô Niệm Chi trên bản tin trên Internet.
Hắn được người bảo vệ, trên mặt