Tương Thanh rất bất đắc dĩ, thân phận hiện tại của hắn không cho phép hắn bắt cô.
Hắn chắc chắn xung quanh không có người một lần nữa rồi mới tiến lên vài bước, hạ giọng, “Thứ kia vẫn ở trong tay cô đúng không?”
“Ừm.” Thời Sênh gật gật đầu.
“Cô cầm thứ đó rất nguy hiểm, tốt nhất cô nên trả lại nó.”
Thời Sênh nghiêng đầu, giọng lạnh nhạt, “Trả lại cho ai?”
“Viện bảo tàng.” Tương Thanh nói, “Thứ kia vốn thuộc về viện bảo tàng, có người đánh cắp nó đem bán đấu giá… Đây là văn vật của quốc gia, cô không nên lấy đi.”
“A…” Cô cũng không làm nhiệm vụ này, nộp cho quốc gia cũng chẳng có gì không được cả, “Có điều kiện, các anh đồng ý với tôi thì tôi sẽ trả lại nó cho anh.”
Sắc mặt Tương Thanh vui vẻ, “Điều kiện gì?”
“Anh có nhớ cái tên Bùi Diệp và cô gái bên cạnh hắn hôm ở Hoa Cẩm Viên không?”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Nhớ.”
Người thừa kế của Bùi gia, sao hắn có thể không nhớ rõ chứ.
Rất lâu trước kia, Bùi gia đã rời khỏi giới trộm mộ mà chuyển sang làm ăn buôn bán, hiện nay là tập đoàn xuyên quốc gia.
Bùi Diệp chính là người thừa kế duy nhất hiện tại của Bùi gia.
“Gϊếŧ hai người đó, tôi sẽ trả lại cho các anh thứ này.” Dùng một cái đạo cụ cô không cần để đổi lấy mạng của nam nữ chính, rất có lời.
… Tuy rằng kết cục có lẽ sẽ khác với cô tưởng tượng.
“Không được.” Tương Thanh lập tức từ chối, thân là cảnh sát, sao có thể gϊếŧ người chứ.
“A, vậy người muốn thứ này nhiều lắm, tôi tùy tiện đưa ai cũng được.” Thứ tốt không lo không có người mua.
Tương Thanh tức phát khóc, người này sao lại thế chứ?
“Cô mất công cướp nó chỉ vì muốn đổi hai cái mạng người?”
Khóe môi Thời Sênh hơi nhếch lên, “Ừ, giờ thì đúng là như thế.”
“…” Vậy trước đó cô muốn làm gì hả? “Cô không thể đưa nó cho người khác.
Cô hãy đưa ra yêu cầu khác đi, tôi sẽ xin cấp trên cho cô, nhưng lấy người đổi là không được.”
“Được.” Thời Sênh hào phóng gật đầu, Tương Thanh còn tưởng cô thay đổi chủ ý, ai biết câu tiếp theo liền làm cho trái tim hắn rơi xuống tận đáy vực, “Dùng 30 triệu để đổi đi.”
Sao cô không đi cướp luôn đi hả?
Tuy rằng không biết vì sao người bên trên lại coi trọng như thế, nhưng giá trị của thứ kia tuyệt đối không tới 30 triệu.
“Có thể đổi một thứ khác không?” Cái kia căn bản là không thể nào.
“Tôi đưa nó cho người khác.”
Tương Thanh hít sâu một hơi, “Cô làm thế này là đối địch với cả quốc gia, cho dù cô đưa nó cho người khác thì cô cảm thấy cô còn có thể sống an ổn ở đây sao?”
“Tôi có thể ra nước ngoài.”
“Quốc tế cũng sẽ không bảo vệ được cô, cô muốn cả đời sống trong sợ hãi sao?” Tương Thanh ân cần khuyên bảo, “Ngẫm lại xem, người nhà của cô, bạn bè của cô, bọn họ sẽ lo lắng cho cô.
Hiện tại cô trả thứ kia về, tôi cam đoan sẽ không ai làm khó dễ cô được.”
“Người cô đơn, không người thân, không bạn bè.”
Tương Thanh: “…”
Tình huống này thật xấu hổ.
Dầu muối đều không ăn.
Tương Thanh nhức đầu: “Vì sao cô muốn mạng của Bùi Diệp?”
“Nhìn hắn ngứa mắt.”
“…” Nhìn ngứa mắt nên cô lấy mạng người ta luôn, cũng quá thể lắm, “Vì sao cô ngứa mắt?”
“Chính là ngứa mắt, còn muốn lý do gì nữa? Anh nhìn một người thấy ngứa mắt còn cần lý do à?” Thời Sênh ngoáy ngoáy lỗ tai, “Anh có thể quyết định cái này được không, nếu không thì tôi đi đây.”
Tương Thanh: “…” Dù hắn báo điều kiện nào lên thì chắc chắn đều sẽ không được đồng ý.
Một cái là 30 triệu, một cái là 2 mạng người.
Thời Sênh lắc đầu, đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu uy hϊếp, “Đừng có âm mưu cướp đồ của tôi.
Anh cũng ở Hoa Cẩm Viên, năng lực của tôi thế nào anh cũng biết rõ.
Tôi là truyền nhân của tông môn tu chân lánh đời, đắc tội tôi sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Tương Thanh nghe vậy vẻ mặt ngẩn ra, tông môn tu chân lánh đời?
Thời đại này còn có cái thứ đó à?
Nghĩ lại hành vi của Thời Sênh ngày hôm đó, tựa như cũng giống lắm… Chỉ có