Lúc vọt qua cửa, Thời Sênh thấy trước mắt tối sầm lại như thể có người đột nhiên dập tắt mọi ánh sáng, giơ bàn tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.
Mà đèn pin trong tay cô cũng tắt ngúm, căn bản không có ánh sáng.
Thời Sênh ra sức quơ quơ, đèn pin vẫn không có phản ứng gì, mẹ kiếp, có độc rồi!
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, là đám người kia đã xông vào, các loại âm thanh hỗn độn cùng vang lên.
“A… Tối quá… Anh đừng đẩy tôi nữa…”
“Sao đèn pin lại không hoạt động, quái thật, hỏng rồi sao… Sao mọi người không bật đèn?”
“Bật rồi mà, không sáng.
”
“Đèn của tôi cũng không sáng, vừa rồi ở bên ngoài vẫn tốt mà.
”
“Đừng đẩy tôi…”
Sau lưng là âm thanh hỗn độn, Thời Sênh dừng trong chốc lát, đưa tay thả đèn pin ra, trong tay xuất hiện một viên dạ minh châu, dạ minh châu làm xung quanh sáng lên, xung quanh là mênh mông nham thạch màu đen.
Khoáng vật hấp thụ ánh sáng?
Thứ này sao lại xuất hiện ở đây?
Thời Sênh nghĩ tới thứ đồ chơi khổng lồ cô ném ở nhà Bùi Diệp, mẹ kiếp, không phải là tiểu thuyết trộm mộ khoa học viễn tưởng đấy chứ?
Bản cô nương từ chối chuyển kênh nha!
Yên lặng mà viết một thể loại không được sao? Tại sao lại đổi kênh?
Có ánh sáng rồi, những người phía sau cũng không cãi cọ nữa, bọn họ nhìn về phía nguồn sáng theo bản năng.
Thời Sênh lại lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Dạ minh châu!
Một viên lớn như thế, so với viên ở trong bảo tàng của một quốc gia nọ còn lớn hơn rất nhiều.
“Các anh mau tới xem.
” Người đứng ở cửa vào lập tức kêu lên.
Những người đứng ở bên cạnh nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn, hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một con sông lớn, hoàn toàn không thấy con đường bọn họ đi lên và mấy cái hồ nữa.
“Nơi này… nơi này rốt cuộc là nơi nào…” Nơi này rõ ràng con người hoàn toàn không thể làm được.
Mọi người bối rối nhìn nhau, làm sao bọn họ biết được đây là nơi nào chứ?
Quá quỷ dị…
“Mộ Thần.
”
Sắc mặt Diệp Dao có vài phần u ám dưới ánh sáng của dạ minh châu, cô ta thì thào nói: “Tôi đã đọc được trong bút ký của ba tôi có một đoạn miêu tả, trăm hồ nghìn dáng vẻ, người khôn sống, người dại chết.
Phía cuối có Thần, lấy côi* làm vật hiến tặng, lấy nước làm đường dẫn, trăm về thành một… táng thân tế Thần.
”
*Côi: một thứ đá quý
Giọng nhấn tới bốn chữ sau cùng tự nhiên trở nên âm trầm.
Người ở đây, đa số đều đã nghe nói qua Mộ Thần.
Mục đích của bọn họ khi tới đây kỳ thật cũng chính là đi tìm Mộ Thần trong truyền thuyết.
Đây là Mộ Thần mà bọn họ đang tìm sao?
Ánh mắt Thời Sênh dừng ở những khoáng vật hấp thụ ánh sáng.
Lấy côi làm vật hiến tặng…
Côi, ngoại hiệu của khoáng vật hấp thụ ánh sáng, tên là côi thạch.
Bởi vì nó chỉ có ở những nơi ngàn năm không nhìn thấy ánh sáng, người nào ở trong những nơi có nó tồn tại đều giống như quỷ mị vậy.
Còn có một nguyên nhân khác, khi nó bị nước làm ướt, để ra nơi có ánh sáng thì sẽ phát ra trạng thái như sao băng, tổng hợp hai lý do này lại mà nó có tên gọi khác là côi thạch.
Tên khoa học chân chính của nó quá dài nên Thời Sênh chẳng nhớ rõ nữa.
Về phần Thần…
Thời Sênh nghĩ tới tượng đá kỳ quái mình nhìn thấy ở bên trong thác nước, thứ kia hẳn là cơ quan, lấy nước làm đường dẫn.
Còn côi thạch là đạo cụ qua cửa?
“Mực nước vẫn đang dâng lên, tìm đường ra đã.
”
Mực nước bên ngoài còn cách cửa không tới hai thước, sẽ nhanh chóng tràn vào động.
“Ở đây toàn là loại đá này…”
“Đèn không dùng được, không nhìn được tới nơi xa hơn.
”
Mọi người lại bắt đầu mồm năm miệng mười, tất cả tin tức đều truyền tới tai Bùi Diệp, đèn không thể nào sử dụng nữa.
Thứ duy nhất có thể chiếu sáng chính là dạ minh châu trong tay Ôn Bắc.
“Ôn Bắc, cô mau tìm đường đi.
” Đã tới lúc này rồi mà cô ta còn ngồi xổm xem xét mấy tảng đá, một đống đá thì có gì đẹp chứ?
“Đâu có gì liên quan tới tôi?” Thời Sênh cầm một ít côi thạch đứng lên, bình thản nhìn đám người kia.
“Sao lại không liên quan tới cô, nếu không phải tại cô thì tình hình sẽ như thế này sao? Cô làm gì ở trong thác nước kia hả?” Tiếng chất vấn đầy tức giận vang lên, ở trong không gian kín mít này cứ