Lúc Tô Niệm Chi tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm trên giường bệnh, thân thể bị gói thành bánh chưng.
Hắn được ngư dân phát hiện trên bờ biển, trên người không có giấy tờ gì, ngư dân có lòng tốt, cầm tiền đưa hắn tới bệnh viện.
“Bác sĩ, bệnh nhân giường 35 tỉnh rồi.”
Tô Niệm Chi vừa tỉnh lại thì đã bị người lăn lộn kiểm tra mấy vòng, cuối cùng bác sĩ nói với vẻ mặt như thấy điều kỳ diệu, “Thế mà anh ta lại vượt qua được.”
Lúc bệnh nhân này được đưa vào viện thì chỉ còn một hơi tàn, bọn họ còn tưởng không cứu sống nổi, ai mà ngờ vẫn có thể cứu giúp, chỉ tiếc mãi không tỉnh lại.
“A Ngộ…” Giọng Tô Niệm Chi khàn khàn, “A Ngộ đâu?”
Bác sĩ ghé lại gần mới nghe rõ hắn nói gì, vội vàng ghi nhớ, “A Ngộ? Bạn của cậu à?”
“Cậu ấy đâu?”
“Cậu được ngư dân nhặt được trên bờ biển, lúc đưa tới đây chỉ có mình cậu thôi.
Cậu còn nhớ rõ cách liên hệ với bạn mình không? Chúng tôi có thể giúp cậu liên hệ.”
Tô Niệm Chi ôm chặt lấy đầu, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều mảnh ký ức nhỏ, chúng không ngừng đánh sâu vào thần kinh của hắn.
Đau quá…
Nước, sinh vật kỳ quái…
Nham thạch…
A Ngộ…
Đủ loại hình ảnh đan xen vào với nhau, Tô Niệm Chi ôm đầu hét chói tai.
Bác sĩ vội vàng cho người giữ chặt lấy hắn rồi tiêm cho hắn một mũi an thần.
Sau khi Tô Niệm Chi tỉnh lại, bệnh viện liền liên hệ với người nhà của hắn.
Tô Niệm Chi được đón về nhà, nhưng trạng thái của hắn vẫn luôn rất tệ, không phải ngẩn người thì sẽ ôm đầu hét chói tai.
Ông cụ Tô rất lo lắng, nhưng dù hỏi hắn cái gì thì Tô Niệm Chi đều không nói nửa lời.
Sau khi hắn được đón về nhà, ngoại trừ luôn la hét thì cũng sẽ không mở miệng nói câu nào.
Trong thời gian ngắn ngủi, ông cụ Tô như già đi cả chục tuổi.
Tình huống như thế vẫn duy trì cho đến khi thân thể của hắn hoàn toàn lành lặn trở lại.
Nhưng sau khi khỏi bệnh, tình trạng của Tô Niệm Chi càng không xong, hắn ném hết mọi đồ vật trong phòng, bao gồm tất cả những số liệu và tiêu bản thí nghiệm mà hắn tích cóp nhiều năm.
Nếu là trước đây, ông cụ Tô sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng trạng thái của Tô Niệm Chi bây giờ đối với ông cụ Tô mà nói chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
Mỗi ngày ông Tô đều phải phái người nhìn chằm chằm hắn 24/24, chỉ sợ mình lơ là một chút là cháu trai sẽ xong đời luôn.
Nhưng ngoại trừ không nói gì, vứt bỏ đồ đạc, Tô Niệm Chi cũng không làm ra chuyện gì quá đáng cả.
“Gần đây thiếu gia ăn rất ít, bữa sáng nay đưa tới cũng chưa động chút nào…” Người hầu đang bẩm báo tình trạng của Tô Niệm Chi với ông cụ Tô.
Ông cụ Tô nghe mà vẻ mặt phát sầu.
“Ông.” Giọng nói hơi khàn đột nhiên vang lên từ sau lưng ông.
Ông cụ Tô quay phắt đầu lại, vẻ kinh ngạc nhiều hơn là vui vẻ.
Ông run rẩy đứng lên, đôi mắt đục ngầu không nhịn được mà đỏ lên, “Niệm Chi…”
Tô Niệm Chi quỳ xuống, “Ông, thực xin lỗi, đã để ông phải lo lắng.”
“Con làm gì thế, mau đứng lên.” Ông cụ Tô vội vàng đỡ hai tay của Tô Niệm Chi kéo lên, “Sức khỏe con còn chưa tốt, có chuyện gì thì sau này chúng ta từ từ nói.”
Tô Niệm Chi đứng lên, “Ông, về sau con sẽ không để ông phải lo lắng nữa.”
Ông cụ Tô vỗ vỗ mu bàn tay Tô Niệm Chi, thở dài, “Ông già rồi.”
Cha mẹ Tô Niệm Chi không ở trong nước, chỉ có một mình ông cụ Tô ở bên cạnh Tô Niệm Chi.
Nhưng hằng năm, thời gian Tô Niệm Chi chạy ở bên ngoài nhiều hơn ở nhà, ông cụ Tô vẫn luôn rất cô đơn.
Ông muốn ở bên con cháu mình, không cần lúc nào cũng ở bên nhau, nhưng mỗi ngày có thể ăn sáng, ăn tối với nhau là tốt rồi.
Ông cụ Tô thở dài, “Aizz, con khỏe mạnh là được, ông cũng không có yêu cầu gì khác.”
Tô Niệm Chi gục đầu xuống, nhấp môi, nhỏ giọng nói: “Ông, A Ngộ… A Ngộ chết rồi.”
Ông cụ tô không thấy A Ngộ bên cạnh Tô Niệm Chi là đã đoán được tình hình.
Ông không biết cháu trai và A Ngộ rốt cuộc đã trải qua những gì, lúc này ông chỉ có thể yên lặng thở dài.
“A Ngộ là một thằng bé tốt.” A Ngộ là cô nhi, không có gia đình, từ nhỏ đã được Tô gia nhận nuôi.
Trước kia A Ngộ luôn theo cha mẹ Tô Niệm