Thời Sênh khẽ nhếch khóe môi, tự mình khen ngợi mà không hề thấy ngượng ngùng, “Đương nhiên là do ta lợi hại.”
Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Khiên Mạn lập tức đỏ bừng vì giận.
Cô ta trừng mắt lườm Thời Sênh.
Tại sao Lâu Nguyệt không chết luôn ở bên ngoài đi, còn về đây làm gì?
Nhưng một giây sau lại bỗng nhiên cười nhẹ, “Ngươi làm nhiệm vụ thất bại rồi.”
“Ngươi làm sao biết ta làm nhiệm vụ thất bại? Tư Không Phong bây giờ còn chưa rõ tung tích đúng không?” Thời Sênh chau mày nhìn Khiên Mạn.
Lúc này có lẽ nam chính đại nhân vừa mới gặp gỡ nữ chính, nên phải tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Khiên Mạn hừ lạnh một tiếng, hất cằm nói, “Thông tin vừa nhận được, Tư Không Phong đã xuất hiện tại một thị trấn nhỏ.”
Vẻ mặt cô ta dần vặn vẹo, “Ngươi vẫn chưa được nếm thử mùi vị của Hình Pháp Đường đúng không? Lần này cứ từ từ mà hưởng thụ đi.”
Không chết ở bên ngoài, nhưng chỉ cần vào Hình Pháp Đường một lần thì cô ta cũng phải bị lột một lớp da.
Theo quy tắc của Khiên Vũ Các, một khi sát thủ làm nhiệm vụ thất bại đều sẽ phải đến Hình Pháp Đường chịu phạt.
Nguyên chủ xưa nay nhận nhiệm vụ chưa từng thất bại, cho nên không biết hình phạt tại Hình Pháp Đường ra sao.
“Vậy sao?” Ngữ khí Thời Sênh vô cùng bình tĩnh, không hề xao động.
Đôi chân mày lá liễu của Khiên Mạn nhíu chặt, đến lúc này rồi mà cô ta còn có thể bình tĩnh như vậy?
Hừ!
Nữ nhân này là biết giả vờ giả vịt nhất, đợi đến khi vào Hình Pháp Đường rồi, cô ta sẽ phải khóc thôi.
Thời Sênh không thèm đếm xỉa đến Khiên Mạn, vén rèm xe sang một bên, đưa Lâu Lân xuống.
Nhìn thấy Lâu Lân, dường như Khiên Mạn nghĩ ra điều gì, nụ cười trên mặt càng trở nên đắc ý hơn, “Lần này nhiệm vụ thất bại là do có liên quan đến Lâu Lân, nên nó cũng phải chịu hình phạt… Ngươi nói thử xem, đệ đệ ngươi yếu ớt như vậy, liệu có thể chịu đựng nổi hay không?”
Từ nhỏ thân thể Lâu Lân vốn đã yếu ớt, nếu không phải vì có người tỷ tỷ xuất chúng như Lâu Nguyệt thì cậu ta đã sớm là một bộ xương trắng.
Lâu Lân tiến lên phía trước, đón lấy ánh nhìn của Khiên Mạn, không hề sợ hãi nhìn qua đó, “Chuyện lần này là trách nhiệm của ta, không liên quan gì đến tỷ tỷ.
Ta sẽ gánh vác một mình.”
Chàng thiếu niên mười lăm tuổi, cơ thể gầy gò yếu ớt đứng thẳng tắp, sắc mặt tái nhợt làm cậu nhìn có vẻ suy nhược, thật khiến người khác đau lòng.
Khiên Mạn giễu cợt cười lạnh, “Hừ, ngươi gánh chịu? Ngươi quên quy tắc trong các rồi sao?”
Mặt Lâu Lân hơi biến sắc, quy tắc trong các… cho dù thất bại vì nguyên nhân gì thì sát thủ nhận nhiệm vụ đều phải chịu phạt.
Lúc đó đáng ra cậu có chết cũng không được để cho tỷ tỷ trở về mới đúng.
Thời Sênh kéo Lâu Lân lại, “Trẻ con nói bậy nói bạ cái gì.”
Khiên Mạn cười ngạo mạn: “Ha ha ha, ta thấy tỷ đệ ngươi tình cảm sâu đậm như vậy cũng thật là nực cười.
Kẻ làm nghề như chúng ta không thể có điểm yếu, nhưng Lâu Nguyệt… điểm yếu của ngươi, chậc chậc…”
Sắc mặt Lâu Lân bỗng trắng bệch, “Tỷ tỷ…”
Không sai, cậu đúng là điểm yếu của tỷ tỷ.
Người trong các dùng cậu để kiềm chế tỷ tỷ.
Người bên ngoài cũng bắt cậu để uy hϊếp tỷ tỷ.
Cậu sống chỉ là để tăng thêm gánh nặng cho tỷ tỷ.
Thời Sênh vỗ vỗ đầu Lâu Lân, thở dài nói, “Lâu Nguyệt sống là vì đệ.”
Chính vì người đệ đệ này nên cô ta mới cố gắng sống như vậy.
“Tỷ tỷ?” Có lẽ Lâu Lân không thể hiểu được tại sao Thời Sênh lại dùng tên của chính mình, nhưng lời cô vừa nói đã khiến cậu phải chấn động.
Bình thường Lâu Nguyệt là người không biết nói chuyện, nay bỗng nhiên nghe thấy Thời Sênh nói vậy, sao cậu lại không thấy chấn động được chứ.
Thời Sênh bật cười, “Xem tỷ tỷ đánh người cho đệ đây.”
Khiên Mạn nghe thấy vậy, biểu cảm liền thay đổi, chỉ về phía Thời Sênh, “Lâu Nguyệt ngươi muốn làm gì?”
Thời Sênh vặn đầu, cười âm hiểm, “Làm gì ư? Yên tâm đi, không làm ngươi đâu!” Ông đây chỉ đánh ngươi thôi!
Thời Sênh rút kiếm ra.
Đôi mắt đẹp của Khiên Mạn lướt qua thanh thiết kiếm trên tay Thời Sênh, đôi lông mày lá liễu khẽ cau lại, sao cô chưa từng thấy Lâu Nguyệt dùng thanh kiếm đó bao giờ?
Nhìn có vẻ như giống như một thanh kiếm bình thường, một thanh thiết kiếm thường thấy ở tiệm bán binh khí, nhưng cái khí thế đó …
Lại giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm che đậy sự sắc bén bên trong.
Người học võ đều có một loại trực giác