Vi Nhã quay sang an ủi ba mẹ Từ: “Ba, mẹ, anh Dĩ Mặc và con có lẽ không có duyên làm vợ chồng, thôi thì đợi một thời gian nữa vào đại học, con sẽ tìm cho ba một đứa con rể ưng ý nha” Vi Nhã nháy mắt.
Ba mẹ Từ bị cô chọc cười: “Cái con bé này, vừa mới bị từ chối đấy, chưa gì đã nghĩ đến chuyện tìm người khác rồi”
Nhưng Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện lắm, thấy chị gái bị xúc phạm như vậy, cũng thấy bất bình, cậu bé chạy tới trước mặt An Dĩ Mặc, bày ra bộ dáng hùng hổ, chỉ vào mặt hắn: “An Dĩ Mặc, chị tôi có điểm nào không tốt mà anh lại từ chối?” Cậu bé quét mắt đánh giá Tiêu Yên một lượt từ trên xuống dưới khiến cô cảm thấy như bị lột [email protected] vậy.
Vi Nhã liền ôm mặt cậu bé đối diện về phía mình, cười dịu dàng: “Tiểu Vũ, làm như vậy là bất lịch sự đấy”
“Nhưng mà…” Cậu vẫn thấy ủy khuất cho chị.
“Chị nói em có nghe không?” Giọng Vi Nhã trở nên đanh thép, rồi lập tức trở nên dịu dàng: “Chị có làm một ít bánh ngọt để ở tủ lạnh ấy, em nhờ dì Đỗ cắt ra ăn nhé”
Tiểu Vũ xụ mặt, liền nghe lời Vi Nhã đi ăn bánh ngọt.
Mẹ Từ lắc đầu: “Aiz, thằng bé cứ bị chiều hư như vậy, lớn lên sẽ thành cái thùng phuy cho xem”
Giải quyết xong Tiểu Vũ, còn hai nhân vật chính của buổi náo loạn này, cô cười cứng đơ: “Anh Dĩ Mặc, món quà anh tặng em hôm nay đúng là lớn đó”
Tiêu Yên lập tức giải thích: “Vi Nhã, không phải như cô nghĩ đâu…” Cô chưa kịp nói hết, An Dĩ Mặc đã thay cô lên tiếng.
“Nếu tôi không làm vậy, Tiêu Yên sẽ chịu tổn thương” Hắn tự tìm cho mình một cái cớ, ba mẹ hắn đã gặp Tiêu Yên và muốn Tiêu Yên rời xa hắn.
Chỉ có làm cách này, mới khiến ba mẹ hắn phải chấp thuận.
Vi Nhã vẫn bình thản: “Vậy đổi lại người tổn thương sẽ là em, anh nghĩ qua chưa?”
Chưa từng!
Bởi vì cô cũng như vậy, nên không hề ngạc nhiên.
An Dĩ Mặc cúi đầu: “Là tôi có lỗi với em”
Vi Nhã cười mỉa trong lòng: “Anh không có lỗi, em không có lỗi, cô ấy cũng không có lỗi, chỉ là trái tim anh không hướng về em mà thôi” và tôi cũng vậy.
Vi Nhã quá hiểu chuyện, quá vị tha, khiến cho An Dĩ Mặc cảm thấy bản thân thật tội lỗi, mong muốn bù đắp và che chở cho cô ngày càng lớn dần trong lòng hắn.
An Dĩ Mặc đưa tay ra: “Chúng ta vẫn sẽ là bạn bè chứ?”
Vi Nhã suýt bật cười thành tiếng.
Bạn bè? Sau những chuyện hắn làm ư? Cô còn chưa tính sổ chuyện hắn đẩy nguyên chủ đập đầu mất trí nhớ đâu đấy.
Cô khẽ cười: “Tất nhiên rồi!”
Ba Từ không nghĩ rằng Vi Nhã có thể dễ dàng cho qua chuyện này như vậy, không phục bèn lên tiếng can ngăn: “Nhã Nhi, con không nhớ cậu ta vừa làm gì sao?”
“Ba yên tâm, con gái lớn rồi” Vi Nhã dùng lời nói trấn an ba Từ.
Phải rồi, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô.
Con gái lớn, mọc đủ lông đủ cánh, có thể lo cho mình, cũng có thể bay tới phương trời xa xôi khác.
Chẳng mấy chốc sẽ không còn bên cạnh mình nữa.
Ba mẹ Từ nghĩ tới đây, không khỏi cay cay khóe mắt.
“Tùy con thôi!”
Vi Nhã lại tiếp tục nói với An Dĩ Mặc: “Em vẫn sẽ là người bạn tốt của anh”
An Dĩ Mặc nghe vậy vô cùng cảm động: “Vi Nhã, cảm ơn em”
Hắn định ôm lấy cô, nhưng Vi Nhã nhanh chóng quay lại sân khấu: “Mọi người, xin lỗi vì chuyện vừa rồi, bữa tiệc có thể tiếp tục”
Minh Ngọc liếc xéo thấy Cố Đình đang đứng ghé cạnh bàn quan sát một màn