Nói là làm, Vi Nhã rút điện thoại ra, nhưng bị An Dĩ Mặc ngăn lại: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, giải quyết nội bộ là được, em định để toàn dân biết sao?”
Vi Nhã chưa nói gì, Cố Đình đã thay cô lên tiếng: “Đối với An nhị thiếu chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng đối với cô ấy là bộ mặt của Từ gia, nếu như giải quyết nội bộ, khó tránh khỏi có người tung tin xuyên tạc, làm ảnh hưởng tới tập đoàn của Lệ Thiên, không phải sao? Chi bằng gọi cảnh sát tới, mọi việc đều giải quyết minh bạch”.
Vi Nhã âm thầm like cho Cố Đình một cái.
Cố Đình ngắt lời, hơn nữa ở trước đám đông tỏ ý nói An Dĩ Mặc làm việc phiến diện.
Vừa rồi hắn còn để ý Cố Đình liên tục vuốt phần bụng dưới của Vi Nhã, lại vô cùng kiêng kị cô ăn đồ lạnh, chẳng lẽ…
Ba An liền ho một tiếng, hôm nay là bữa tiệc của An gia, gọi cảnh sát đến thì không hay chút nào.
Ông đành ra mặt hòa giải: “Đây đều là hiểu lầm mà thôi” rồi quay lại nói với mẹ An, bảo bà đưa Tiêu Yên rời khỏi.
An Dĩ Mặc cũng định đi theo nhưng bị mẹ An cản lại.
“Vi Nhã, người bạn này bác chưa từng gặp, cháu có thể giới thiệu không?” Ba An đột nhiên tới chỗ Vi Nhã, rất thân thiết mà gọi.
“À, đây là Cố Đình, Tổng giám đốc công ty thời trang Thiên Hành”.
Vi Nhã giới thiệu một cách lưu loát.
Ba An cười ha hả bắt tay hắn: “Trẻ tuổi như vậy mà đã làm Tổng giám đốc, đúng là tuổi trẻ tài cao”.
Cố Đình cũng cười đáp lễ: “An lão gia quá khen rồi”.
Như sực nhớ ra điều gì, hắn quay lại hỏi Vi Nhã: “Hình như em còn chưa giới thiệu xong”.
Vi Nhã tròn mắt.
Giới thiệu thì chỉ như vậy thôi, anh còn muốn gì nữa?
Dưới ánh nhìn phức tạp của mọi người, hắn chậm rãi nói: “Ngoài ra tôi còn là bạn trai của Từ tiểu thư”.
Nét mặt ba An thoáng chốc kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bị nụ cười thay thế: “Quả là tuổi trẻ tài cao!”.
Đào Lệ nghe vậy tức đến nghiến răng.
Nguyên lai là đã sớm có người trong lòng nên không bị dính đòn của cô ta.
Nhưng chuyện An Dĩ Mặc thường xuyên qua nhà họ Từ thì không phải chuyện bịa ra nữa rồi.
“Vừa nãy xin lỗi An lão gia, chuyện như vậy mà khiến mọi người không vui.
Cũng thật xin lỗi Từ tiểu thư, chẳng qua là tôi thường thấy An nhị thiếu tới đón cô ở trường, nên hiểu lầm hai người.
Nguyên lai là cô đã sớm có bạn trai rồi!”.
Quả nhiên Vi Nhã cảm thấy bên cạnh có một luồng khí sắc lạnh.
Đào Lệ cười trừ: “Là hiểu lầm thôi, tôi chẳng may trượt tay làm đổ ly rượu, mong Tiêu tiểu thư đừng trách!”.
Tiêu Yên thay xong bộ đồ mới, ra ngoài liền nghe Đào Lệ nói như vậy, ánh mắt hơi tối xuống.
Tuy rằng hiện giờ cô đã có chút địa vị, nhưng đằng sau không có người chống lưng, so với những tiểu thư danh giá giống như Vi Nhã hay Đào Lệ, cô chỉ là con