“Xem ra là say rồi!” An Dĩ Mặc bất đắc dĩ đi qua bàn đỡ Vi Nhà lên liền cảm thấy có gì không đúng lắm.
Lúc này hệ thống vồ một cái cắn vào quần hắn.
[Mau bỏ ký chủ ra! Chủ nhân mà biết được thì bổn hệ thống lại phải về thùng rác đó! A….]
“Méoooo!!!!!”
Một con mèo nhỏ thì lực lớn tới đâu, An Dĩ Mặc hẩy cái chân một cái, con mèo bay xa tám hướng.
“Con sẽ không phụ kỳ vọng của ba!” Vi Nhã nói mớ.
An Dĩ Mặc khựng tay lại, nhưng cuối cùng không nghĩ nhiều, vòng tay qua định bế cô lên.
“Khó chịu quá!” Vi Nhã thở hồng hộc, mồ hôi chảy xuống, chân mày nhíu lại.
An Dĩ Mặc vội vàng sờ lên trán cô rồi hốt hoảng nhanh chóng bế cô đưa tới bệnh viện.
Uống chút rượu vang mà bị sốt thành như này sao?
Vi Nhã nhanh chóng được đưa tới phòng cấp cứu.
An Dĩ Mặc chờ bên ngoài thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tiêu Yên.
Sao cô ấy lại ở đây? Không khỏe chỗ nào sao?
Bọn họ thỉnh thoảng vẫn gặp nhau qua những buổi tiệc xã giao, Tiêu Yên lúc này không còn là cô gái nghèo nhút nhát như ngày xưa mà càng ngày càng tự tin.
An Dĩ Mặc bước lên chào hỏi: “Tiêu Yên, em không khỏe ở đâu sao?”.
Dường như nghe thấy giọng nói quen thuộc ở một nơi như thế này, Tiêu Yên không khỏi sửng sốt, quay đầu lại liền thấy An Dĩ Mặc.
“Anh…” An Dĩ Mặc chưa kịp nói gì thì một giọng nói vang lên, đánh gãy cuộc trò chuyện ngượng ngùng giữa hai người.
“Ai là người nhà của bệnh nhân Từ Vi Nhã?”.
An Dĩ Mặc nhanh chóng đi qua: “Là tôi!”.
“Anh có quan hệ gì với bệnh nhân?”.
An Dĩ Mặc ngập ngừng trả lời: “Tôi là… bạn của cô ấy!”.
Y tá ý vị thâm trường quét mắt một cái, dẫn hắn vào phòng bệnh.
Bác sĩ lúc này đang thăm khám cho Vi Nhã.
“Anh là người nhà của bệnh nhân à? Vừa rồi chúng tôi khám thì phát hiện cô ấy đã mang thai một tháng, do uống rượu nên bị ảnh hưởng tới cơ thể, không có vấn đề gì lớn.
Giờ cô ấy mang thai nên cơ thể rất mẫn cảm, anh chú ý một chút!”.
An Dĩ Mặc nghe như có sấm sét giữa trời quang.
Hiện giờ đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, trái tim như bị rạch một nhát.
Trước khi rời khỏi, bác sĩ còn vỗ vai hắn động viên.
Chờ Vi Nhã tỉnh lại đã là buổi tối.
Bốn phía xung quanh vắng vẻ đến hiu quạnh.
Vi Nhã nhìn ra cửa sổ bệnh viện, nơi đó có một tòa nhà rất cao, cao hơn những tòa nhà khác, là trụ sở của tập đoàn trang sức Lệ Thiên.
Thật nực cười!
Cô đã mơ một giấc mơ rất dài.
Cô mơ thấy ngày nhỏ mình cũng không giống những bé gái khác, bọn họ vui chơi thỏa thích, còn cô ngồi học cùng giáo viên từ sáng tới tối.
Ba luôn nói với cô: “Con và Tiểu Vũ là người Đường gia, con chính là người gánh vác Đường gia sau này…”.
Ý thức được trọng trách của mình, Vi Nhã luôn cố gắng hết sức mình, dùng cách mà ba dạy mình để củng cố Đường thị….
cho đến khi… cô gặp hắn, hắn trở thành nét đặc biệt của cô.
- --------------------------------
An Dĩ Mặc mang bữa sáng tới bệnh viện, liền thấy Cố Đình đang đứng bên ngoài phòng bệnh.
Sao hắn lại tìm ra được?
“Cố tổng đúng là dư thời gian, lại chạy tới tệ xá này?”.
Cố Đình lãnh đạm rũ mắt: “Tôi đến thăm vợ tôi!”.
Hôm qua hắn làm việc xong, đang mở cửa chuẩn bị rời khỏi