Lý Ức Miên lập tức trấn an Vi Nhã: “Cô bình tĩnh đi, tôi hiểu tâm trạng lúc này của cô.
Thằng Cố Đình đó tôi đảm bảo sẽ dạy cho cậu ta một bài học, trước hết cô bình tĩnh lại, làm theo tôi nào… hít sâu….
thở ra….”.
Lý Ức Miên làm mẫu cho Vi Nhã đều đặn hít thở.
“Anh đừng có đánh trống lảng!” Vi Nhã thời gian qua đã bị đả kích, cộng thêm giờ đây mang thai nên tính khí càng thất thường.
Cô mệt mỏi mà ngồi chống tay trên sô pha, giọng chán nản đi không ít.
“Anh về đi!”.
Lý Ức Miên không nhớ mình rời khỏi căn hộ của Vi Nhã như thế nào.
Hắn cầm điện thoại lên áp vào một bên tai: “Cố Đình, cậu biết tôi vừa đi gặp ai không?”.
Giọng nói bên kia không hề có thiện ý: “Cậu gặp làm gì?”.
“Tôi là muốn tốt cho cậu.
Cậu biết Vi Nhã nói gì với tôi không?”.
Đầu dây bên kia im lặng.
Lý Ức Miên nói tiếp: “Nếu cậu có nỗi khổ riêng, trực tiếp nói với cô ấy, đừng im lặng như vậy!”.
Lý Ức Miên chờ đợi thật lâu mới nhận lại được lời đáp: “Tôi biết rồi!” cùng tiếng tút… tút....!từ điện thoại.
Hết rồi sao?
Lý Ức Miên trân trân mắt nhìn màn hình tối thui trên điện thoại.
Đáng đời bị vợ bỏ!
…
An thị.
Thư ký đang ngồi làm việc bên ngoài phòng chủ tịch.
Có được sự đồng ý hợp tác cho show thời trang mới nên bọn họ chiếm sóng quảng cáo khung giờ vàng, cũng vì thế mà nhiều người biết tới họ hơn, lợi nhuận theo đó mà tăng lên.
Thư ký hí hửng sắp xếp tài liệu gõ cửa phòng chủ tịch.
Bịch!
Nghe tiếng động lạ trong phòng, thư ký vội vàng gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng động.
Hắn bất chấp mở cửa ra thì thấy An lão gia đang nằm ngã xuống dưới đất.
“Chủ tịch!” Thư ký vội vàng gọi cấp cứu.
An lão gia nhanh chóng được đưa tới bệnh viện tốt nhất để điều trị.
An phu nhân cùng An Dĩ Mặc nghe tin cũng hốt hoảng chạy tới.
Bác sĩ liền nói với họ tình trạng của An lão gia.
“Bệnh nhân bị ung thư gan giai đoạn 2, tế bào ung thư đang phát triển, cần tiến hành ghép gan.
Xin hỏi bệnh nhân có ai có thể phù hợp để hiến gan không?”.
An phu nhân nghe vậy liền gục xuống khóc nức nở.
Cả đời ông ấy làm việc quần quật vì gia đình, vì hàng ngàn nhân viên An thị, còn bản thân mình thì không hề ngơi nghỉ.
An Dĩ Mặc nhanh chóng đứng ra: “Tôi, tôi là con trai ông ấy”.
An phu nhân nắm chặt tay con trai, ánh mắt có chút không nỡ.
An Dĩ Mặc cầm lấy tay mẹ, nhẹ giọng: “Không sao đâu, mẹ!”.
Bác sĩ gật đầu rồi đưa hắn đi kiểm tra.
Sau một loạt bước xét nghiệm, bác sĩ trở ra, bên trên là một tập giấy.
“Chúng tôi sẽ tiến hành đặt lịch mổ cho bệnh nhân, anh cũng nhập viện đi!”.
An Dĩ Mặc gật đầu.
Hắn đưa An phu nhân về nhà rồi tới công ty để hoàn thành những việc còn dang dở, sau đó sẽ nhập viện.
Gấp rút hoàn thành công việc tồn đọng tới cuối tháng, An Dĩ Mặc cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Ba An mới nhập viện có một ngày mà công việc đều đẩy hết sang cho hắn, khiến hắn đến thời gian ăn cơm cũng không có.
An Dĩ Mặc liếc nhìn đồng hồ, cũng đã 11 giờ đêm.
Hắn nhìn 3 cốc cà phê trên bàn, chán nản đứng dậy xuống hầm gửi xe.
Trên đường lái xe, An Dĩ Mặc luôn cảm giác thấy có gì đó đuổi theo mình, hắn liền tăng tốc độ, xe đằng sau cũng bám sát đuôi, chẳng mấy chốc đã đuổi ra tới ngoại thành.
Phía trước liền có một chiếc xe chặn ngang, khiến An Dĩ Mặc phải phanh gấp lại.
“Chà chà! An phó tổng sao lại đi một mình thế này?” Một gã xăm trổ đầy mình bước ra khỏi xe, tiến tới xe hắn gõ gõ cửa kính, môi hắn bôi son đỏ choét như một gã hề.
An Dĩ Mặc cố thủ trong xe, bọn chúng liền lấy gậy đập cửa kính.
Cửa xe cứ như vậy mà nứt từng mảnh.
An Dĩ Mặc liều chết xông ra, một mình hắn tay đôi với đám người bí ẩn đó.
Nhưng bỗng dưng hắn liền choáng váng ngất đi.
Ly cà phê đó…
Ai đã đưa ly cà phê đó cho hắn…
An Dĩ Mặc