Lăng Thiên ngồi trên ghế đợi bên ngoài phòng bệnh nhìn qua cửa.
Chẳng lẽ hắn sai rồi sao? Hắn chỉ muốn mọi chuyện giống như ban đầu mà thôi.
Nụ cười của cô, sự quan tâm của cô, sự ấm áp, sự ân cần của cô, tất cả mọi thứ của cô đều làm hắn quyến luyến, khiến hắn trở nên tham lam.
Lần đầu tiên hắn biết được như thế nào là bi thương, là níu kéo.
Hắn muốn níu kéo cô, muốn níu kéo tình cảm của cô…
Nhưng hắn đã sai rồi!
Lý Ức Miên nói đúng.
Hắn chính là đang ép buộc cô.
Liệu em có thể cho anh thêm một cơ hội để quan tâm em?
Trời mưa tầm tã, Vi Nhã ngồi trên giường nghe tiếng mưa rơi rả rích, hệt như nỗi lòng hiện giờ của cô vậy.
Tại sao?
Tại sao hắn có thể làm vậy chứ?
Nếu hắn nghĩ cho cô một chút, hắn đã không làm vậy!
Trong lòng hắn cô là gì chứ?
Đoạn tình cảm này, là đúng hay sai?
Mặc dù cô không nhắc, nhưng vẫn luôn đau đáu một câu hỏi, gần như thế giới nào cô cũng nghe được nó: “Hắn yêu cô sao?”.
Ban đầu cô có thể cười ngạo nghễ mà nói rằng người hắn yêu là cô, nhưng càng lúc khoảng cách giữa hắn và cô sao ngày càng xa vậy?
Sau một thời gian dưỡng thương, Vi Nhã cũng đã xuất viện.
Trợ lý của Lăng Thiên liền đưa túi xách lấy được từ bọn Long Đảng cho cô.
Còn Lăng Thiên từ lần đó đến giờ đều không thấy hắn xuất hiện.
Bên trong toàn là cuộc gọi nhỡ từ ba Đường.
Vi Nhã liền thu xếp trở về Đường gia, dù là bị đạn bắn nhưng cuối cùng cô cũng hoàn thành được mục đích chuyến đi, đó là nghỉ ngơi.
Sau khi từ bệnh viện về, trợ lý liền báo cáo lại với Lăng Thiên.
“Thiếu gia, ngài không đích thân đi tiễn Đường tiểu thư sao?”
Lăng Thiên cụp mắt, hơi thở não nề: “Cô ấy không muốn thấy tôi đâu!”.
Hắn vốn định chờ cô nguôi giận, nhưng không biết khi nào cô mới hết giận hắn đây? Dù sao đến câu chia tay cũng nói ra khỏi miệng rồi.
Trợ lý nhìn hắn mà cũng muốn sầu theo, cuối cùng không đành lòng mà nói: “Người xưa có câu liệt nữ sợ triền lang, ngài thử áp dụng xem!”.
Liệt nữ sợ triền lang? Chỉ sợ càng khiến cô ghét hắn thêm thôi!
Lăng Thiên hắn giờ càng sợ Vi Nhã càng ghét mình hơn.
Bỗng nhiên hắn nhận được cuộc gọi của Lăng lão gia, hắn có thể nghe được tiếng cười ha hả ở phía bên kia máy.
“Có chuyện gì mà ba vui vậy?”
Lăng lão gia không chờ được mà khoe thành tích của mình: “Ba chọn được con dâu cho con rồi!”.
Lăng Thiên ngỡ ngàng đến bật cả người dậy: “Con dâu? Ai?”.
“Bí mật! Con về đây đi!”.
Lăng lão gia ra vẻ thần bí.
Lăng Thiên cảm thấy thật bế tắc, tự dưng khi không ba mẹ hắn lại tìm con dâu làm gì chứ!
Cuối cùng hắn thu xếp xong việc ở chi nhánh Lăng Thị tỉnh X rồi cấp tốc trở về.
Lăng phu nhân cười nói: “Con trai tôi về rồi!” rồi bà nhanh chóng đưa hắn vào thử mấy bộ quần áo mới mua, rồi chê cái này rộng quá, cái này không đủ khí chất, cái kia sặc sỡ quá.
Cuối cùng hắn mặc một bộ com lê bằng vải dạ tối màu làm nổi bật vẻ yêu nghiệt của mình khiến Lăng phu nhân cực kỳ ưng ý.
Bà đưa cho hắn một tờ giấy mời, bảo hắn theo đó mà tìm con dâu, không đưa được con dâu về thì cũng đừng hòng về nhà rồi còn làm điệu nháy mắt.
Lăng Thiên bị bà xoay như chong chóng, sẵn trong người đang buồn phiền liền gắt lên: “Mẹ, ba mẹ đây là ép con đó, con có người yêu rồi!”.
Lăng phu nhân mắt tròn mắt dẹt, sít sao hỏi: “Người yêu? Ai hả con?”.
Lúc này hắn mới