“Ai dám chặn xe ông đây?”
Lăng Thiên bước ra khỏi xe, đôi mắt đen hơi nhíu lại, miệng khẽ nhếch lên.
“Là các cậu chắn ngang đầu xe của tôi.
Hơn nữa có vẻ như tuổi tác chưa đủ để lái xe đâu nhỉ!”.
Mấy tên lưu manh cảm thấy mình bị khiêu khích.
Một tên béo bước tới, chỉ cây gậy vào Lăng Thiên: “Mày biết tao là ai không? Dám chặn xe lũ này, mày khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tao, có khi thương tình tao sẽ tha cho mày!”.
Lăng Thiên cau mày.
Từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa thấy ai dám ngông cuồng như vậy trước mặt hắn đâu!
Hắn khiêu khích: “Tôi muốn xem các cậu làm gì được tôi!”.
Quả nhiên đám lưu manh manh động, ỷ đông hiếp ít mà xông lên.
Lăng Thiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã hạ gục hết bọn chúng.
“Còn muốn nữa không?”.
Mấy tên lưu manh vẫn mạnh miệng: “Chờ đó, ba mẹ tao mà biết sẽ không tha cho mày đâu!”.
Lăng Thiên bẻ khớp tay răng rắc, đế giày ép mạnh xuống lồng ngực tên cầm đầu, cười nói: “Vậy sao? Có vẻ tôi ra tay hơi nhẹ thì phải!”.
Chân hắn càng dồn lực xuống dưới.
Hệ thống toát mồ hôi hột.
Đến cách dọa người cũng giống ký chủ.
[Chủ nhân, đè nữa là chết người đấy!]
Tên cầm đầu nằm dưới bàn chân của hắn hít thở không thông, khuôn mặt tím tái: “Mau… bỏ...ra…!”
Lăng Thiên liền thu chân lại.
Tên cầm đầu hít lấy hít để.
“Tôi còn rất nhiều cách để chơi với các cậu đó! Muốn thử không?”.
Bọn chúng lắc đầu lia lịa, vội vàng lê tới nắm lấy ống quần hắn.
“Lão đại, tha cho tụi em.
Còn nữa, mong anh có thể thu nhận chúng em được không?” Chỉ một tay mà hạ gục hết được bọn họ, người đàn ông này không tầm thường.
Lăng Thiên không đoái hoài gì đến bọn chúng, trực tiếp lên xe đi tới khu vực hội thảo.
Phòng hội thảo được nâng cấp từ nhà văn hóa cũ, mở rộng xung quanh, trở thành biểu tượng của thành phố A.
Người ra ra vào vào tấp nập.
“Trò Vũ Văn Thiên, không ngờ lại gặp được em ở đây.
Có bạn gái chưa?”
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi niềm nở bước tới vỗ vai hắn.
Lăng Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, đoán ra đây là thầy giáo của thân thể này, giáo sư Đoàn.
“Không ngờ em có thể gặp thầy ở đây, thầy khỏe chứ ạ?” Lăng Thiên rất chuyên nghiệp mà chào hỏi.
Thầy Đoàn cười khà khà, tay vỗ bồm bộp lên bả vai Lăng Thiên: “Khỏe, vẫn khỏe! Em chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy!”.
Lăng Thiên cười lắc đầu.
Thầy Đoàn liền nói: “Hay để thầy giới thiệu cho em cháu gái thầy.
Ngày mai là nó tới đây rồi.
Để thầy thu xếp cho hai em gặp nhau nhé!”.
Lăng Thiên cười: “Cảm ơn ý tốt của thầy, nhưng em có người trong lòng rồi!”.
Vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên đôi mắt thầy Đoàn, ngay tiếp đó là vẻ mặt tiếc nuối.
Ông cười ha hả: “Vậy sao? Thầy tò mò lắm nhé!”.
Lăng Thiên cầm tập tài liệu cùng thầy Đoàn bước vào phòng hội thảo.
Thị trưởng thành phố A vác cái bụng bự, khuôn mặt đỏ gay đỏ gắt tiến lên bục mở màn.
Thành phố A trong hai năm dẫn đầu cả nước, ông ấy chắc hẳn rất tự hào!
[Chủ nhân, người nghĩ rằng trong hai năm một làng chài nghèo có thể vươn lên dẫn đầu cả nước sao?]
Lăng Thiên cười thầm.
Hắn biết ý hệ thống là gì.
Có lẽ hắn phải ở lại đây một thời gian rồi!
Sau buổi hội thảo, Lăng Thiên bị thầy Đoàn kéo đi uống rượu.
Hào quang sáng rọi, nguyên chủ trước đây là học trò cưng của thầy Đoàn, mang về không ít học bổng danh dự.
Thầy Đoàn gọi một chai rượu cùng mấy món đồ nhắm.
Lăng Thiên liền rót cho thầy Đoàn một cốc.
“Chắc em không biết, đây là quê của thầy.
Từ nhỏ thầy đã ra sông bắt tôm bắt cá, cũng từng theo ba cùng mấy chú lên tàu đánh cá rong ruổi trên biển cả năm trời.
Biển lúc thì hiền hòa tĩnh lặng, lúc thì giận dữ nổi sóng, khiến con người ta không kịp trở tay”.
Thầy Đoàn đang nhìn về xa xăm mà nhớ về quá khứ, bỗng nhiên hồi tỉnh: “À đúng rồi, hiện tại em đang làm ở đâu?”.
“Em hiện tại đang làm ở bệnh viện An Đức!”.
Ánh mắt thầy Đoàn hơi lóe lên: “Vậy chắc em gặp cháu gái thầy rồi, nó cũng làm ở đó!”.
Cơ mặt Lăng Thiên hơi giật.
Có lẽ nào…
Thầy Đoàn nhấp một ngụm rượu, giới thiệu với hắn: “Cháu thầy tên