Lăng Thiên gục đầu vào hõm vai cô, phả từng hơi thở ấm nóng khiến Vi Nhã cảm thấy nhột nhột: “Tôi muốn em an ủi tôi!”.
An ủi? Hàng ngày chỉ có người khác an ủi cô, bây giờ làm sao an ủi bác sĩ đây?
Vi Nhã liền nhớ lại những lúc các chị điều dưỡng an ủi cô hay những người khác.
Bàn tay đưa lên tấm lưng rộng của hắn vuốt ve, giọng nhẹ như bông:
“Xin lỗi bác sĩ nhiều lắm! Hay em mang kẹo cho bác sĩ nha! Ở chỗ em nhiều kẹo lắm! Các chị điều dưỡng nói nếu không vui ăn kẹo vào sẽ hết!”
Nói rồi Vi Nhã định bụng đứng lên để trở về lấy kẹo.
Lăng Thiên liền ghì cô lại.
“Sau này nhìn thấy tôi thì đừng chạy, chỉ được phép nhìn một mình tôi, tin tưởng tôi thôi!”.
Vi Nhã nghe mà cứ ù ù cạc cạc.
Nhưng thôi, cô đang an ủi bác sĩ mà.
Bác sĩ nói đều đúng.
Cô vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, bắt chước mấy chị điều dưỡng, nhẹ giọng: “Vâng.
Sau này em chỉ tin bác sĩ thôi!”.
Không hề nghe thấy tiếng hệ thống thông báo độ hảo cảm.
Lăng Thiên vòng tay siết chặt eo cô.
Đồ lừa đảo!
- ------------------------------------------
Tháo gỡ được hiểu lầm, độ hảo cảm của Vi Nhã dần dần tăng, tới nay đã được 40 điểm.
Lạc Dao Dao luôn tìm cách gặp Lăng Thiên, nhưng hắn luôn viện cớ trốn tránh.
“Bác sĩ Vũ Văn!” Lạc Dao Dao nhìn thấy hắn liền gọi lại.
“Cô Lạc có chuyện gì không?”.
Lạc Dao Dao hạ quyết tâm, nói với hắn: “Anh có thể nói chuyện với tôi một lát không?”.
Dù sao cũng phải giải quyết dứt điểm với cô ta.
Lăng Thiên theo Lạc Dao Dao tới sân sau của bệnh viện.
Lạc Dao Dao bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, nhanh chóng bày tỏ: “Bác sĩ Vũ Văn, tôi thích anh!”.
Lăng Thiên đẩy Lạc Dao Dao ra, nhưng cô ta sống chết không buông: “Trừ phi anh chấp nhận tình cảm của tôi, nếu không tôi sẽ không buông!”.
Lăng Thiên cưỡng ép gỡ tay cô ta ra.
“Cô Lạc, cô biết tôi có vị hôn thê rồi! Tôi cũng rất thích cô ấy.
Cô làm vậy chỉ là làm trò trước mặt tôi thôi!”.
Lạc Dao Dao hai hàng nước mắt chảy ra, cô ta cảm thấy không phục.
Tại sao một con ngốc như bé Hồng lại có thể có được người đàn ông như vậy chứ!
Hai bàn tay cô ta siết chặt, cố gắng nở nụ cười: “Tôi hiểu rồi! Vậy bình thường tôi vẫn có thể tìm anh chứ?”.
“Được!”.
Để xem cô ta định làm gì.
“Lá rơi trên áo anh kìa!”.
Lạc Dao Dao nói, tiện thể giơ tay ra.
Nhưng Lăng Thiên đã sớm một bước, lấy tay phủi hai bờ vai của mình.
“Bác sĩ à!” Tiếng Vi Nhã từ đằng sau hắn truyền đến.
Cô vui vẻ chạy tới bám tay hắn, trong tay là một túi kẹo xanh xanh đỏ đỏ.
“Bác sĩ! Hôm trước em nói rằng ăn kẹo sẽ nhanh chóng hết buồn.
Hôm nay em gom hết kẹo của mình tặng cho bác sĩ đó!”.
Lăng Thiên vui vẻ cầm lấy túi kẹ, sau đó cùng Vi Nhã đi mất, để lại Lạc Dao Dao đứng dưới hàng cây lá vàng.
Phụng Hi từ đâu bước tới: “Dao Dao, ăn trưa thôi!”.
Nghe thấy tiếng Phụng Hi, Lạc Dao Dao lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng ăn cơm.
“Em có tâm sự gì sao?” Phụng Hi cảm thấy Lạc Dao Dao sắc mặt không tốt, liền hỏi thăm.
Lạc Dao Dao lấy đũa chọc chọc hộp cơm, buồn buồn nói: “Em không sao!”.
Giống như nghĩ ra điều gì, cô ngước mắt nói với Phụng Hi: “Anh Phụng Hi, anh biết không, em rất thích bác sĩ Vũ Văn!”.
Phụng Hi nghe vậy cảm thấy giống như tim mình bị thòng xuống, nặng nề nói: “Anh biết!”.
“Nhưng anh ấy thích bé Hồng!”.
Thích một bệnh nhân tâm thần.
Cô ta tự hỏi nếu không có bé Hồng thì cô ta sẽ có cơ hội chứ?
“Cho nên…” Lạc Dao Dao ấp úng “Anh có thể khiến cho bé Hồng thích anh, chỉ cần cô ấy rời khỏi bác sĩ Vũ Văn là được!”.
Cái gì?
Phụng Hi không thể tin vào tai mình.
Như vậy có khác gì chơi đùa tình cảm của bé Hồng? Một người nào đó khi đã vào đây tức là từng bị tổn thương tâm lý.
Hiện giờ làm như vậy, có khác nào gi.ết chết hy vọng sống của họ?
“Anh Phụng Hi!” Lạc Dao Dao dùng đôi mắt ngấn