Lăng Thiên bất chợt không nói được gì.
Đúng vậy! Là hắn không nhận ra sự khác thường của Vi Nhã, nên mọi chuyện mới đi tới bước này.
“Tôi biết chuyện này là lỗi của tôi! Nhưng tôi muốn tiếp tục làm bác sĩ chủ trị cho cô ấy! Tôi đảm bảo việc giống như vậy sẽ không xảy ra nữa!”.
Viện trưởng nhướng mày: “Cậu chấp niệm với cô bé ấy như vậy sao? Tại sao?”.
Lăng Thiên ánh mắt kiên định, lại có chút man mác buồn: “Tôi vốn dĩ tới đây đều vì cô ấy”.
Viện trưởng bất giác nhớ lại.
Vào bữa tiệc hôm đó, hắn nói: “Vì trả nợ ân tình!”.
Không ngờ tới là cô bé này.
Ông nhìn Lăng Thiên rất lâu, cười thấp một tiếng: “Được thôi! Nếu cậu có thể thương lượng được với bác sĩ Phụng Hi, tôi sẽ đổi ca này cho cậu”.
“Được!” Dù thế nào hắn cũng không thể để Vi Nhã ở gần Phụng Hi.
[Chủ nhân, người tự ti sao?] Hệ thống trêu đùa.
Câm miệng, hệ thống như ngươi biết cái gì?
[Nếu không thì tại sao người lại sợ Phụng Hi? Dù sao hắn cũng chỉ là một nhân vật ảo.
Đợi ra ngoài chẳng phải ký chủ vẫn sẽ là của người sao?] Hệ thống không sợ chết nói.
Người phụ nữ của ta, từ thân đến tâm đều phải thuộc về ta.
Hệ thống thật muốn nhổ vào.
Không hiểu ký chủ tại sao lại thích loại người này nữa!
- ----------------
Lăng Thiên bước vào phòng làm việc của Phụng Hi, liền thấy Vi Nhã đang ngồi cùng hắn.
Vi Nhã vẫy tay: “Chào bác sĩ!”
Lăng Thiên vẫy nhẹ tay chào lại cô.
Phụng Hi vẫn chuyên tâm đọc bệnh án, mắt không hề liếc lên, chỉ hỏi một câu: “Hôm nay bác sĩ Vũ Văn tới có việc gì?”.
“Bác sĩ Phụng, tôi muốn thương lượng với anh một việc.
Mong anh có thể nhường ca của bé Hồng cho tôi!”.
Phụng Hi nghe vậy, hai mắt hơi híp lại.
Hắn gấp bệnh án lại, ngồi ngay ngắn nói chuyện.
“Vậy anh hỏi ý kiến của bé Hồng chưa? Cô ấy có muốn vậy không?”
Đối với Lăng Thiên, lời này chính là thách thức.
Hắn bước lại gần bàn khám bệnh, ánh mắt xẹt qua tia nguy hiểm: “Dù thế nào cô ấy cũng là người của tôi, là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của tôi!”.
Vị hôn thê? Hắn thấy thật buồn cười.
Vì muốn cướp ca bệnh này mà không ngại nói bé Hồng là vị hôn thê của hắn.
“Vậy cô ấy tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, anh biết không?”.
“Lâm Vi Nhã, 17 tuổi, nhà ở thành phố X, ba mẹ đã mất cách đây hai năm”.
Lăng Thiên trả lời dõng dạc.
“Vậy trong hai năm đó, vị hôn phu như anh đang làm gì?” Biểu tình của Phụng Hi chế nhạo “Vậy mà bây giờ tới đây đòi người?”.
Trong người Lăng Thiên phẫn nộ xen lẫn chột dạ: “Chuyện chúng tôi không cần anh quan tâm!”.
Phụng Hi cười nhạt, giọng điệu trở nên sắc bén hơn, hắn chỉ vào Lăng Thiên rồi nói: “Anh, tôi không thể quản! Nhưng bé Hồng là bệnh nhân của tôi, tôi có nghĩa vụ quan tâm cô ấy!”.
Lăng Thiên thu lại vẻ tức giận, nhếch mép cười mỉa: “Xem ra anh nhất quyết không nhường?”
Phụng Hi cảm thấy kì lạ, chẳng phải vừa rồi hắn còn rất tức giận sao? Tại sao lại cười như vậy? Hai trạng thái biểu cảm đó, chắc chắn một cái là giả.
Lăng Thiên chống hai tay lên bàn, đôi mắt yêu nghiệt nhìn thẳng như muốn khoan thủng hắn: “Tôi đã cố gắng nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng có vẻ không thuận lợi lắm.
Tôi nói anh biết, cô ấy là người của tôi” Đột nhiên hắn ghé vào tai Phụng Hi “Nếu như anh còn không có ý định nhường lại, tôi đảm bảo sẽ có rất nhiều cách khác để cướp cô ấy về”.
Nói xong Lăng Thiên liền đi ra ngoài, để lại Phụng Hi ngồi đó suy nghĩ ngổn ngang về câu nói vừa rồi.
Vũ Văn Thiên, hắn ta định làm gì?
Liệu hắn có biết chuyện Dao Dao nhờ mình không?
Hắn sẽ không hại Dao Dao chứ?
[Chủ nhân, người vừa rồi… đáng sợ quá! Làm bổn hệ