Vi Nhã bật cười, không ngờ bác sĩ lại có mặt ấu trĩ như vậy.
Cô ôm lấy khuôn mặt hắn, vỗ nhẹ trêu đùa: “Bác sĩ của em mà lại ăn giấm của chính mình sao? Em thích bác sĩ Vũ Văn Thiên, không phải vì anh là thanh mai trúc mã gì cả, cũng không phải vì anh là vị hôn phu của em.
Câu trả lời này có làm bác sĩ hài lòng không?”.
Không chỉ hài lòng, mà còn rất hài lòng nữa cơ!
Nhưng cũng vì thế mà hắn càng tự trách mình suy nghĩ vẩn vơ để cô vào vòng nguy hiểm.
Nhìn đôi chim ** gáy đang tán tỉnh nhau trong phòng bệnh, quản gia ý tứ gõ ba tiếng lên cánh cửa.
Vi Nhã liền chỉnh trang lại ngồi đoan trang trên giường bệnh: “Chú vào đi!”.
“Tiểu thư, chiều nay có thể ra viện rồi!”.
Vi Nhã tỏ vẻ đã hiểu.
Lăng Thiên liền nói với cô: “Hay em chuyển đến sống ở nhà anh đi!”.
Vi Nhã lắc đầu: “Không được! Em vẫn còn việc phải ở lại khách sạn!”.
Lăng Thiên tỏ vẻ không có vấn đề gì: “Không sao! Anh chuyển đến ở cùng em là được!”.
Vi Nhã nhìn vẻ mặt bình bình đạm đạm của hắn.
Nói ra câu đó mà mặt vẫn bình thường như vậy, không biết là ngây thơ hay không có liêm sỉ đây?
- --------------------------
Quả nhiên ngay sau khi đưa Vi Nhã về phòng 808, Lăng Thiên liền lục tục kéo một cái va li lên.
“Tiểu thư!”.
Quản gia không khỏi khen ngợi năng suất làm việc của tiểu thư.
Chưa gì đã cưa đổ con nhà người ta rồi!
“Để anh ấy dọn vào phòng cho khách là được rồi!”.
“Nhưng mà…” Quản gia hơi do dự.
Người đàn ông này ông đã tiếp xúc qua, luôn cảm thấy có điều đang che giấu.
Vi Nhã hiểu nỗi lo của ông, liền trấn an: “Anh ấy không hại tôi đâu!”.
Bởi nếu có thì sẽ làm ngay lúc cô còn ở bệnh viện rồi.
- -----------------------
Buổi tối Lăng Thiên mang tới một hộp cứu thương.
“Đến lúc thay băng rồi!”.
Vi Nhã cầm lấy hộp cứu thương nói: “Để em tự thay!”.
“Mấy vết sau lưng em làm sao thay được?” Lăng Thiên giành lại hộp cứu thương, lấy băng gạc cùng thuốc mỡ.
Ban đầu băng tay và chân, sau đó thay băng trên trán.
Xong xuôi, hắn yêu cầu cô cởi áo.
“Anh… đừng có manh động!”.
Lăng Thiên nhìn cô như tìm tòi gì đó, buột miệng nói: “Không cởi áo làm sao băng vết thương cho em? Em không cởi là anh xé áo em ra đó!”.
Vi Nhã đành ngoan ngoãn cởi áo ngoài nhưng vẫn cố gắng che chắn cơ thể, vết thương trên lưng máu thịt lẫn lộn.
Lăng Thiên lúc mở bông gạc ra, liền nghe thấy tiếng cô xít một cái.
“Chịu một lát là hết đau!”.
Hắn kiểm tra hết mặt sau rồi kiểm tra tới mặt trước.
“Vết này là vết gì?” Lăng Thiên nhìn thấy trên bụng cô có hai vết sẹo nhỏ.
Vi Nhã nghĩ nghĩ một hồi: “Cái này à? Em cũng không biết!”.
Vị trí vết thương khá giống với vết đạn ở trận hỗn chiến đó.
Lăng Thiên mặc lại áo đàng hoàng cho Vi Nhã, thu dọn đống băng gạc.
Đợi cô yên vị nằm trên giường hắn mới trở về phòng.
- -----------------
Vũ Văn tổng bộ.
Lăng Thiên nhìn mấy văn kiện trên bàn.
Vũ Văn tổng bộ so với Thiên Hành hay Lăng Thị cũng không là gì.
Hắn liền đọc rồi ký nhanh.
Điện thoại bên cạnh rung lên từng hồi.
“Lão đại, bọn em tìm hiểu được người thương lái đó rồi.
Ông ta họ Lâm, Lâm Chấn Hiệp, là một thương nhân có tiếng.
Như tìm hiểu được thì ông ta qua đời tai nạn xe”.
Lâm Chấn Hiệp? Chẳng phải là ba của Nhã Nhi sao?
“Tôi biết rồi!”.
Lăng Thiên cúp máy rụp một phát.
Mảnh vỡ vòng ngọc này có liên quan tới ba mẹ Nhã Nhi?
Cốc… cốc… cốc
Trợ lý gõ cửa rồi bước vào, báo cáo lịch trình hôm nay.
“Sếp, hôm nay