Lăng Thiên nhanh chóng đuổi đến, bắt lấy cánh tay cô, nghiêm túc nói: “Chẳng phải sao? Vậy anh chứng minh bằng hành động cho em xem!”.
Nói rồi hắn bế bổng cô lên làm Vi Nhã giật cả mình.
Cô liền theo bản năng ôm lấy cổ hắn để giữ thăng bằng.
Lăng Thiên vẫn giữ nguyên tư thế đó tới lúc ra tới xe.
Trên xe, Vi Nhã liền gọi điện thoại cho quản gia: “Chú giúp tôi xử lý hiện trường ở nhà cũ!”.
Lăng Thiên ngồi ở ghế lái, nghe thấy cuộc điện thoại của Vi Nhã liền nói chen vào: “Người của anh đã xử lý ổn thỏa rồi!”.
Vi Nhã trừng mắt về phía Lăng Thiên, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Chú cứ tới đó đi!”.
Vi Nhã cúp điện thoại, hướng mắt nhìn ra cửa xe, bất chợt nhận ra hai bên đường hơi khác lạ, liền thắc mắc: “Anh đang đi đâu vậy?” Đây đâu phải là đường về khách sạn?
“Về nhà anh!” Lăng Thiên đáp.
“Về nhà anh làm gì?”.
Vi Nhã hốt hoảng.
Xe đậu trước cửa Vũ Văn gia.
Lăng Thiên xuống xe mở cửa cho Vi Nhã.
Vũ Văn phu nhân liền từ trong nhà chạy ra, niềm nở nói: “Con trai tôi về rồi! Dạo này con ở đâu vậy?” Chợt bà nhận ra bên cạnh con trai mình có một cô gái nhỏ rất xinh xắn, ăn mặc cũng rất gọn gàng, chỉ có điều hình như cô bé trông khá quen, hơn nữa tại sao vẻ mặt cô bé lại kinh ngạc như vậy?
“Cháu là?”.
Vũ Văn phu nhân liền hỏi.
Vi Nhã hơi lúng túng: “Cháu là Lâm Vi Nhã, là bạn của bác sĩ Vũ Văn! Thật ngại quá, sự việc quá đột ngột nên cháu đành đi tay không tới!”.
Lăng Thiên liền chêm lời vào: “Em mang người tới là được rồi!”.
Chẳng lẽ…
Vũ Văn phu nhân cười: “Không sao! Mau vào nhà!”.
Nhà Vũ Văn so với biệt thự xưa của Lâm gia không bề thế bằng, nhưng có lẽ vì vậy mà Vi Nhã cảm thấy ấm cúng hơn.
Vũ Văn phu nhân sai giúp việc mang ra một ít bánh ngọt cùng trà hoa quả.
“Con ăn đi! Nhìn con kìa! Béo lên một chút mới tốt được!”.
Vũ Văn phu nhân rất tích cực, chọn lấy đĩa bánh to nhất đưa cho Vi Nhã.
“Cảm ơn bác!” Vi Nhã cười trừ, nhận lấy đĩa bánh, xẻ nhỏ ra từng miếng.
Lăng Thiên quàng tay qua ôm Vi Nhã, nói: “Mẹ, vốn dĩ con định nói chuyện này với ba mẹ, nhưng hiện giờ ba không ở đây, nên con muốn xin phép mẹ trước.
Con với cô ấy vốn có hôn ước từ lâu, tuy rằng là hôn ước của hai bên gia đình, nhưng bản thân chúng con cũng có tình cảm.
Con nghĩ rằng việc này không nên trì hoãn lâu nữa!”.
Vi Nhã nghe mà suýt phun hết trà ra ngoài.
So với xin phép thì giọng điệu giống như thông báo hơn.
Cô liếc nhìn sang phía Vũ Văn phu nhân, dò xét thái độ của bà.
Vũ Văn phu nhân nhẹ giọng nói: “Cũng phải, hiện giờ con cũng 30 tuổi rồi, cũng nên cưới vợ sinh con.
Còn những chuyện bên ngoài, để chúng ta giải quyết.
Chỉ là…”.
Biết ngay mà! Thanh danh cô bên ngoài không hề tốt đẹp tí nào! Làm gì có chuyện hai bác dễ dàng cho cô vào cửa chứ?
Vũ Văn phu nhân cầm tay Vi Nhã, ôn hòa mà nhìn cô: “Con mới có 17 tuổi.
Kết hôn sớm như vậy thật thiệt thòi cho con quá! Đợi tới sinh nhật 18 tuổi của con, bác sẽ tuyên bố con là vợ chưa cưới của A Thiên!”.
Vi Nhã cảm thấy kết hôn chưa bao giờ dễ dàng đến thế!
- ------------------------
Chuyện cô từng là bệnh nhân tâm thần tuy đã gây xôn xao lớn khắp nơi, nhưng sau đó Lăng Thiên đã dẫn cô đi giám định tâm thần, khẳng định trước báo giới rằng cô hoàn toàn khỏe mạnh, đồng thời ra tay đàn áp tin tức xuống.
Kể từ khi Vi Nhã tới Vũ Văn gia, Vũ Văn phu nhân liền rủ cô đi chơi khắp nơi, đến tối thì cùng xem ti vi, đắp mặt nạ, đến nỗi Lăng Thiên nhiều lúc phải ra tay cướp lại cô.
Nhóm người đã giết ông bà Lâm, một số đã bị cảnh sát bắt, số còn lại đang bị truy nã gắt gao.
Vi Nhã cũng vì vậy mà cũng cảm