Lạc Dao Dao cảm thấy mình điên rồi, cô ta hét vào mặt Phụng Hi: “Em nói rồi! Em không cần anh quan tâm” Cô ta nói trong nước mắt “Em và anh lớn lên cùng nhau, chỉ vì con nhỏ đó bị bệnh tim mà anh thiên vị nó, luôn nói em phải biết chừng mực.
Kể cả tên Vũ Văn Thiên kia cũng thế! Chẳng phải vì Lâm Vi Nhã bị bệnh, vì cô ta là hôn thê của hắn, nên hắn mới yêu cô ta sao? Bọn họ lúc nào cũng lấy bệnh tật của mình làm lý do để lấy lòng người khác! Tại sao em lại phải chịu những chuyện này hả?”.
Phụng Hi sững sờ.
Lạc Dao Dao không ngờ lại nhắc tới chuyện đó.
Hắn biết, khi đó là hắn có lỗi, hắn không dứt khoát, khiến cô đau lòng.
Vì vậy Lạc Dao Dao mới nén nước mắt chuyển tới làm ở An Đức.
Không bao lâu sau khi Lạc Dao Dao chuyển đi, bệnh nhân bị tim đó liền qua đời.
Hắn áy náy với Lạc Dao Dao nên đã chuyển tới An Đức để giúp đỡ cô ta.
Nhưng Lạc Dao Dao lúc này đã thay đổi.
Cô cho rằng những người như Lâm Vi Nhã hay bệnh nhân bị bệnh tim kia luôn dùng bệnh tật của mình để làm lý do lôi kéo người khác.
Phụng Hi bất chợt im lặng.
Tội lỗi đó như con côn trùng lúc nào cũng gặm nhấm tinh thần hắn.
Chẳng qua hắn cảm thấy bệnh nhân bệnh tim đó đáng thương nên có phần thiên vị, chỉ là không ngờ điều đó lại tổn thương Lạc Dao Dao.
Nhưng Vũ Văn Thiên lại không giống.
Sự quan tâm của hắn đối với Lâm Vi Nhã từ lúc còn ở bệnh viện đã không phải là trách nhiệm giữa bác sĩ và bệnh nhân nữa.
Ban đầu hán cho rằng đó là sự thương hại, nhưng sự điên cuồng trong mắt Vũ Văn Thiên khi Lâm Vi Nhã mất tích khiến hắn cảm nhận được cảm xúc đó không phải là thương hại, mà có chút gì đó khác biệt.
Bất chấp Lạc Dao Dao phản kháng, Phụng Hi ôm chặt lấy cô, giọng điệu hèn mọn: “Xin lỗi em, là lỗi tại anh! Đừng như vậy được không?”.
Đừng để ý đến người không yêu mình, nhìn hắn thôi, hắn sẽ bù đắp lại tổn thương mình đã gây ra cho cô.
Hắn không thể để cô tiếp tục phạm sai lầm, từng bước hủy hoại đời mình như vậy.
Những tưởng Lạc Dao Dao đã bình tĩnh lại, nhưng cô ta lại đẩy Phụng Hi ra, ánh mắt ngoan độc nhìn hắn, giọng nói như bị đè nén lại: “Đủ rồi! Anh nói là anh sẽ bù đắp cho tôi sao? Vậy tại sao khi tôi yêu cầu anh câu dẫn Lâm Vi Nhã, anh lại không làm?”.
Phụng Hi im lặng.
Lạc Dao Dao cười khinh bỉ: “Anh chỉ biết nói miệng mà thôi!”.
Cô ta quá mệt mỏi với những lời giả dối của Phụng Hi rồi.
“Anh về đi! Đừng để tôi ghét anh thêm!” Lạc Dao Dao quay người vào nhà, đóng sập cửa trước mặt hắn.
Vậy là… vẫn không được sao?
- ------------------------
Lăng Thiên vẫn không tin tưởng cảnh sát có thể điều tra ra bọn tội phạm.
Vì vậy hắn đích thân tới trại tạm giam.
“Nói đi! Hang ổ của bọn mày ở đâu?” Lăng Thiên vừa gặp gã đầu trọc đã bắt đầu tra hỏi.
Nếu như không phải đang ở trong trại tạm giam, có lẽ hắn đã dùng hình với bọn chúng rồi.
Vẻ mặt hắn lúc này phảng phất như băng hàn ngàn năm, lại tựa như quỷ dữ, so với đám giết người bọn chúng sát khí còn mạnh hơn.
Thật không cách nào tưởng tượng nổi người như hắn có thể đặt một người con gái lên đầu quả tim.
Nhưng cũng vì vậy mà gã đầu trọc càng cảm thấy nực cười.
“Vũ Văn Thiên, con trai độc nhất của Vũ Văn gia.
Cậu có cần vì một đứa con gái mồ côi mà trở nên thảm hại như vậy không? Vũ Văn gia người đông thế mạnh, là một trong những gia tộc lớn.
Còn Lâm gia quá khứ dù có huy hoàng đến đâu, giờ cũng chỉ là một nắm tro tàn.”
Lăng Thiên không có kiên nhẫn nghe hắn lải nhải, hắn hung ác nói: “Mày đang làm lãng phí thời gian của tao đấy! Nếu như không nói, tao cũng