Chiếc kiệu được hạ xuống, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vén cửa rèm.
Lăng Thiên phối hợp đưa bàn tay của mình ra nắm lấy bước ra ngoài.
Tay hắn sao trắng trẻo mềm mịn vậy?
Mà tay của Nhã Nhi, hình như to hơn tay của hắn nhiều, tuy có vết chai nhưng vẫn đủ mềm mại.
“Áy ấy, sao tân lang lại bỏ khăn trùm đầu ra rồi? Như vậy rất xui xẻo” Ông mối nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đội lại cho hắn.
Không nhìn thấy gì.
Thật vướng víu!
Lăng Thiên nhìn theo bước chân đằng trước mà bước, chẳng mấy chốc đã tới sảnh chính của Yên vương phủ.
“Giờ lành đã đến! Nhất bái thiên địa!”.
Lăng Thiên liền bắt chước mấy phim cổ trang hắn xem cùng Vi Nhã, cúi đầu xuống.
“Nhị bái cao đường!”.
“Phu thê giao bái!”.
Hoàn thành xong nghi thức bái lạy, bàn tay to lớn kia lại đưa ra nắm lấy tay nhỏ của hắn, đưa hắn vào phòng trong.
“Chàng ngồi đợi ở đây! Ta ra ngoài tiếp rượu mấy vị quan khách rồi quay lại!” Giọng nói trong trong mềm mềm, thật khó tin rằng đó là một hoàng nữ, đối thủ chính của nữ chính Lý Vi Nhi.
Trong phòng hỉ lặng im không một bóng người, hắn lập tức tháo tung chiếc khăn trùm đầu cùng chiếc mũ phượng ra.
Nặng hết cả cổ.
Nhã Nhi sao đi chúc rượu lâu vậy?
Lăng Thiên hắn ngồi chờ một lúc lâu canh giờ mới thấy một bàn tay đẩy cửa ra, hắn vội vàng với lấy cái khăn đỏ trùm lên đầu.
Vi Nhã trên người có chút hơi men, theo hướng dẫn của quản gia, loạng choạng bước vào hỉ phòng, liền nhìn thấy một người đang đội khăn trùm đầu ngồi trên giường hỉ đợi cô.
Ngón tay thon dài mở chiếc khăn đỏ ra.
Một khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô.
Trước mặt hắn vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng không có vẻ ngây thơ như vị diện trước, thay vào đó là sự sắc sảo, phong lưu.
[Độ hảo cảm của đối tượng là âm 30 điểm]
Lăng Thiên suýt nữa bật ngửa.
Mới đó đã âm 30 điểm, thân thể này đắc tội gì với Nhã Nhi?
Lăng Thiên liền dò lại một lượt ký ức của thân thể này.
Đó là vào một đêm trăng thanh gió mát, ngay trước lễ thành thân.
Hắn quỳ trước song thân dập đầu cầu xin.
“Trong lòng con chỉ có một mình Chiếu vương.
Mong mẹ có thể tâu lại với Nữ hoàng!”
“Nhưng đây là hoàng lệnh, con không được phép chống lại!” Đôi cha mẹ già nhức đầu nói.
Chống lại hoàng lệnh là tru di tam tộc đấy.
Ngay đêm trước hôn lễ, để tỏ rõ quyết tâm, nguyên chủ đã treo cổ tự vẫn, nhưng không thành, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của phụ mẫu, vẫn là mặt mày xây xẩm bước lên kiệu hoa.
Lăng Thiên thật muốn đánh chết nguyên chủ.
Vi Nhã nhìn kỹ hắn, hơi thở phả ra mùi rượu rất nồng, cô cười thấp một tiếng: “Ai nha, Hà công tử, con trai nhà Hà đại nhân, hôm nay chàng đã gả cho bổn vương, bổn vương tuyệt không bạc đãi chàng!” Ngừng một lát, ánh mắt cô trở nên sắc bén và hiểm ác, ghé sát mặt hắn “Nhưng bổn vương ghét nhất là nam nhân không sạch sẽ!”.
Lăng Thiên cau mày.
Hắn cầm tay Vi Nhã đè cô xuống giường, ánh mắt như nước nhìn xuống: “Ý nàng là gì?”.
Bị quay cuồng một lúc, đầu óc Vi Nhã có hơi thanh tỉnh lại.
Nhìn nam nhân đè mình trên giường, ánh mắt cô trở nên phẫn nộ, lập tức đẩy hắn ra, đứng dậy nói:
“Bổn vương biết chàng không thích bổn vương, mà là hoàng muội.
Việc này bổn vương không ép chàng.
Hôm nay bổn vương ngủ thư phòng.
Sáng mai chàng dậy sớm sắp xếp vào cung với bổn vương!”
Nói xong cô bước nhanh ra khỏi cửa, để lại mình hắn trơ trọi trong phòng.
Dứt khoát vậy sao?
Ngày tháng còn dài, Lăng Thiên liền cởi bớt áo ngoài cùng những thứ trên đầu, ngả lưng xuống giường rồi ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau một tên nô bộc cầm tới một chậu nước và một chiếc khăn.
“Vương phu hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”.
Lăng Thiên cầm lấy chiếc khăn, dấp dấp nước rồi lau mặt.
Phía trên chiếc khăn liền xuất hiện những vết xanh xanh đỏ đỏ.
Hắn liền vứt chiếc khăn xuống chậu nước, chạy tới bàn gương soi.
Trang điểm sao?
Hắn liền chạy lại cầm chiếc khăn thô chùi sạch sẽ.
“Ngươi tên gì?”.
Tên nô bộc nói: “Nô tài tên Tiểu Phương.
Từ hôm nay sẽ phụng mệnh chăm sóc Vương phu.
Đợi một lát sẽ có người mang bữa sáng