Lăng Thiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm đang rình rập hắn.
Độ hảo cảm tận âm 20 điểm thì có thể thưởng cái gì chứ?
Chưa lấy mạng hắn là may rồi!
Lăng Thiên cảnh giác nhìn cô: “Không cần đâu!”
“Thật là không cần?” Vi Nhã giọng điệu trêu đùa.
[Độ hảo cảm hiện tại là âm 10 điểm]
Lăng Thiên khẳng định chắc nịch: “Không cần!”.
Dáng vẻ ngạo kiều này của hắn thật khiến Vi Nhã càng muốn trêu đùa.
“Thật tiếc quá, sắp tới là ngày lễ Vu Lan, ở ngoài kia nhộn nhịp lắm.
Nếu vương phu không muốn thì bổn vương đành tự đi vậy.
Vương phu chịu khó ở lại phủ nhé”.
Lăng Thiên nghe tới đây liền nghi hoặc, quay đầu nhìn cô: “Nàng định đi đâu?”.
Vi Nhã chép miệng: “Ai biết được?”.
[Độ hảo cảm là 0 điểm]
Độ hảo cảm sao tăng nhanh vậy?
Nghi vấn thang đo hảo cảm bị hỏng!
[Có chủ nhân bị hỏng ý! Thang đo hảo cảm này là hàng xịn đó!] Hệ thống bực bội.
Chủ nhân lúc nào cũng chê thang đo của nó bị hỏng.
Tiểu Phương có nói vương phu, trắc vương phu hoặc các thị quân khác nếu không có được sự cho phép, sẽ không được ra ngoài.
Chắc chắn là gài bẫy hắn.
Lăng Thiên thu lại vẻ giận dỗi, giọng nói cũng hạ xuống: “Ta cũng muốn đi!”.
Tới lượt Vi Nhã không để ý tới hắn: “Chẳng phải bảo không cần sao?”.
Chắc là muốn gặp hoàng muội nên mới xuống nước chứ gì?
Xe ngựa về tới phủ, Vi Nhã đỡ hắn xuống xe rồi đi vào trong.
Các thị quân đã chờ ở bên ngoài, ai nấy ăn bận trang điểm đều rất bắt mắt, đôi mắt lóng la lóng lánh chớp chớp nhìn cô.
Lăng Thiên nhìn mà muốn móc mắt bọn họ ra.
Nhưng giờ nếu làm vậy chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi phủ, có khi bị chém đầu cũng nên.
“Ồ, hôm nay các ngươi có chuyện gì sao?”.
Vi Nhã hỏi.
Một nam nhân mặc nguyên một bộ đồ màu xanh lá, đại diện cho đám thị quân, tiến lên phía trước yểu điệu nói: “Điện hạ, sắp tới là lễ Vu Lan, chúng ta ở trong phủ đến hao mòn, thật muốn ra ngoài vui chơi khuây khỏa!”.
Ánh mắt bình tĩnh của Vi Nhã lướt qua bọn họ.
Ai biết được họ thực sự muốn đi chơi, hay đi giám sát cô? Cô không động đến bọn họ là vì nể mặt mẫu hoàng, bọn họ thực sự nghĩ Yên vương cô không dám làm gì sao?
Lăng Thiên đứng một bên nhìn đám thị quân lả lướt trước mặt Vi Nhã, trong lòng khó chịu, liền nói: “Năm nay điện hạ đã chỉ định ta đi cùng nàng, các ngươi nên yên phận ở trong phủ đi!”.
Vi Nhã hơi ngạc nhiên ngước nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mặt.
Hà công tử của Hà thừa tướng không ngờ lại lớn mật như vậy, nhưng hắn lại giúp cô thoát khỏi đám thị quân phiền phức này, bèn không nói gì mà im lặng.
Không cần biết là vì hoàng muội hay vì cái gì, nhưng dù sao cũng đỡ hơn đám tai mắt của mẫu hoàng.
- --------------------
Tiểu Phương giúp Lăng Thiên thay trang phục, đồng thời nhắc nhở hắn: “Vương phu, sắp tới 3 ngày, người sẽ về nhà lại mặt!”
Chính là trở về nhà mẹ đẻ.
Hà phủ ngoài hắn còn một vị đệ đệ ruột tên Hà Thế Cẩn.
Từ lúc nguyên chủ được chỉ định thành thân với Yên vương, vị đệ đệ này luôn tỏ ra hậm hực.
Trong hoàng thất Yên vương và Chiếu vương đều là những viên ngọc sáng giá cho vị trí hoàng thái nữ.
Tuy nhiên vị trí Chính vương phu của Chiếu vương đã dành cho Lê Viễn Dương, Hà Thế Cẩn liền để mắt sang vị trí Chính vương phu của Yên vương.
“Ta biết rồi, ngươi đi chuẩn bị cho ta”
Tiểu Phương liền lui ra ngoài.
Cả ngày ở trong phủ chẳng biết làm gì.
Cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi nghĩ cách công lược.
[Chủ nhân đừng quên còn nhiệm vụ đi tìm mảnh vòng tay]
“Hệ thống ngươi có làm sao không thế? Ta đến ra ngoài còn khó nữa là đi tìm mảnh vòng tay kia!”.
[Chẳng phải chủ nhân nhiều mưu mẹo lắm sao?]
Lăng Thiên cười, nụ cười lạnh lẽo khiến hệ thống muốn lạnh cả sống lưng.
[Bổn hệ thống còn có việc nên off đây]
- ----------------------
Về được một lúc đám thị quân lục tục kéo nhau tới bái kiến.
Nói là bái kiến, thực ra là muốn xem vị tân vương phu mới vào cửa.
Bọn họ quần áo là lượt, dáng đi yểu điệu bước vào, cất tiếng nói mềm mại: “Chúng nô tài là thị quân của Yên vương phủ, xin ra mắt vương phu”.
Lăng Thiên ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sắc lạnh lướt