Cha Hà buồn bực nhìn Lăng Thiên: “Thật sao?”
Lăng Thiên lẳng lặng nhìn ông ta.
Cha Hà nguyên lại là kế phụ của nguyên chủ Hà Thế Thiên, nguyên lai là một thứ nam của một quan huyện nho nhỏ, gặp được Hà thừa tướng rồi vào phủ làm thiếp.
Sau khi phụ thân của Hà Thế Thiên qua đời, ông ta một bước lên hương.
Ngoài mặt người khác thì luôn tỏ vẻ thương yêu nguyên chủ, nhưng thực chất luôn tìm cách dìm nguyên chủ xuống để làm bàn đạp cho con mình.
Ở Hà phủ, những lúc Hà thừa tướng không có ở nhà, nguyên chủ ăn không ít khổ cực.
Cha Hà nhếch mép cười: “Không được sủng mà dám về đây diễu võ giương oai, nếu như là A Cẩn thì mọi chuyện đã khác!”.
Vào trong phủ ông ta liền trở thành một người khác.
Lăng Thiên suýt chút nữa vỗ tay vì màn biểu diễn tài tình này.
“Ta được sủng hay không, thì bây giờ cũng là Yên vương phu, không phải là Hà Thế Thiên của ngày trước, mặc cho các người ức hiếp đâu!”.
Trời ạ, có ngày hắn cũng phải dựa vào uy danh của Nhã Nhi mà tìm đường sống sao?
Cha Hà cảm thấy Lăng Thiên chính là vừa mới mọc đủ lông đủ cánh đã muốn bay, thoát khỏi lồng giam của bọn họ, bám càng Yên vương mà chống đối, không còn coi bọn họ vào mắt.
“Phản rồi! Phản rồi! Ngươi ỷ mình có thể vào Yên vương phủ, trèo lên giường Yên vương mà tỏ vẻ ở đây ư? Người đâu, đại thiếu gia coi thường trưởng bối, theo gia quy phạt hai mươi gậy, mang gia pháp ra đây!”.
Cha Hà quắc mắt nhìn Lăng Thiên, quát to: “Quỳ xuống!”.
“Vương phu của bổn vương, các ngươi bảo quỳ là hắn phải quỳ sao? Trong mắt các ngươi có còn bổn vương không?” Phía bên ngoài vang lên một giọng nữ thanh lãnh.
Vi Nhã mặc một bộ hồng bào nhiều lớp, nhẹ bước tiến tới gần Lăng Thiên.
“Thê chủ!” Lăng Thiên hướng tới Vi Nhã gọi, trong mắt hơi ngạc nhiên.
Bữa rồi tức giận không gặp hắn, vậy mà từ lúc nào đã ở đây làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi?
Vi Nhã từ tốn lễ nghĩa: “Nhi tức do có công chuyện nên tới muộn, nhạc phụ xin thứ lỗi!”.
Cha Hà nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt vặn vẹo, cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng: “Không dám, Yên vương bận trăm công nghìn việc, có thể bớt chút thời gian hạ cố đến đây đã là vinh hạnh”.
Cha Hà chớp lấy thời cơ, sai bảo Hà Thế Cẩn: “Kìa, A Cẩn, mau mời trà Yên vương!”.
Vi Nhã rất quy củ mà ngồi ghế gia chủ, để Lăng Thiên ngồi ở ghế đối diện.
Hà Thế Cẩn tiếp được tách trà từ tay người hầu, run run bưng tới trước mặt Vi Nhã.
“Điện hạ, mời dùng trà!”.
Vi Nhã quét mắt nhìn hắn khiến Hà Thể Cẩn càng run rẩy.
Một lúc sau mới nhận tách trà trên tay hắn.
“Trà này mùi thơm thật sảng khoái, không biết là trà ở đâu?”.
Vi Nhã mở nắp tách trà, không uống vội mà từ từ thưởng thức hương trà.
Cha Hà cảm thấy vui mừng, vội nói: “Trà này là Thừa tướng đã mua khi đi thị sát ở phía nam, cộng thêm tay nghề pha trà của A Cẩn không tệ.
Nếu điện hạ thích thì A Cẩn có thể tùy thời tới Yên vương phủ giúp người pha trà giải khuây!”.
Vi Nhã đóng nắp tách trà, nhẹ nhàng đứng lên đưa tới trước mặt Lăng Thiên, thâm tình mà nói: “Trà của đệ đệ chàng quả thực rất thơm, người làm ca ca như chàng cũng uống thử đi!”.
Lăng Thiên liếc nhìn Vi Nhã, tay nhận chén trà uống một ngụm.
Kỳ thực hắn thích uống cà phê hơn, nhưng uống trà cũng tạm.
Hương sen thoang thoảng ngay đầu