Lăng Thiên cau mày gạt nàng ta ra: “Ta không hiểu Chiếu vương muốn nói gì cả, hiên tại quan hệ giữa Yên vương và ta rất tốt!”.
[Độ hảo cảm tăng 15 điểm]
Lăng Thiên nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, ngờ ngợ liếc nhìn xung quanh.
Hà Thế Thiên sao vậy? Chẳng phải trước đó sống chết đòi gả cho nàng ta sao? Tại sao có thể nhanh chóng thay đổi như vậy.
Lý Vi Nhi không cam tâm, nàng ta gắt gao giữ Lăng Thiên lại: “Có phải hoàng tỷ đe doạ chàng không? Không sao! Chàng nói cho ta, ta giúp chàng đòi lại công bằng!”.
Nói đi nói lại, Lý Vi Nhi chính là cố chấp không hiểu, tự cho mình là đúng, bốn phương tám hướng vẫn là cái bẫy mà Lý Vi Nhã bày ra.
“Hoàng muội lại nghĩ ta là người như vậy, người làm tỷ tỷ như ta thật phiền lòng đó!”.
Vi Nhã từ trong bóng tối tiến lên, không giận không hờn, ôn hoà nhã nhặn.
Lý Vi Nhi nghiến răng nói: “Hoàng tỷ, tỷ biết đây là nơi nào không? Tại sao lại dẫn hắn tới? Một nơi ô uế buôn phấn bán hương như vậy, đưa hắn tới chẳng phải làm ô nhục hắn sao?”
Vi Nhã bình tĩnh quan sát nàng ta, chậm rãi mở miệng: “Chuyện nhà ta từ bao giờ muội lại có hứng thú tham gia vậy?”.
Nói xong cô kéo tay Lăng Thiên rời đi.
Lý Vi Nhi từ đằng sau hét lên: “A Thiên có biết tỷ là khách quen ở đây không?”.
Lăng Thiên nghe được giống như trong ngực có đợt núi lửa sắp phun trào, không đợi Vi Nhã đưa hắn đi, trực tiếp kéo cô rời khỏi.
“Mau buông ra, chàng định kéo đứt tay ta hả?” Vi Nhã vừa bị hắn kéo theo, vừa vùng vằng.
“Câm miệng!” Lăng Thiên giống như dã thú mà gắt lên, mặc kệ cô phản kháng mà kéo cô tới xe ngựa.
Vi Nhã giật tay mình ra, đau xót mà xo/a nắn.
Tên gia hoả này khí lực cũng lớn thật.
“Chàng rốt cuộc phát điên cái gì?”
Ánh mắt Lăng Thiên như sói đói mà nhìn cô: “Tại sao nàng lại đưa ta tới đó? Nàng là khách quen ở đó?”.
Vi Nhã hơi bất ngờ, trêu đùa hắn: “Ghen sao?”.
Ánh mắt Lăng Thiên càng tối sầm: “Vậy thì sao?”.
Vi Nhã làm như không để ý, than vãn: “Vương phu của bổn vương không ngờ lại hung hãn như vậy! Sau này lập thêm trắc vương phu phải làm thế nào đây?”.
Hà công tử nổi tiếng hiền lành tao nhã, cưới hắn về đã thấy hắn không đúng.
Nhưng giờ càng thấy hắn không đúng.
Nhưng cô thích hắn như vậy.
Lăng Thiên đã tức giận, Vi Nhã còn chọc vào chỗ đau của hắn, hắn liền áp sát cô trên xe ngựa, gằn giọng nói: “Nàng dám lập ai làm trắc phu, ta liền giết kẻ đó!”.
Vương phu nhà mình dám thị uy với mình, là cảm giác gì?
Vốn dĩ nên tức giận, nhưng tại sao lại cảm thấy buồn cười vậy?
Vi Nhã ôm lấy đôi má đang đỏ lên vì giận dữ, nhào nhào một hồi, mềm mại nói: “Ôi trời, chàng đúng là dễ thương nha!”.
[Độ hảo cảm tăng lên 30 điểm rồi! Chủ nhân cố lên, nhân đà này nói mấy lời mật ngọt là ký chủ đổ rầm rầm rồi!] Hệ thống cổ vũ hắn.
Lăng Thiên thở phì phò, lùi lại ngồi ở mép kiệu, không để ý tới cô.
Giận rồi?
Vừa nãy còn bá đạo lắm mà?
- -------------------------
Xe ngựa về tới Yên vương phủ, Lăng Thiên liền ra ngoài trước, nhảy xuống dưới rồi đi vào, mặc kệ Vi Nhã ở đằng sau.
Tiểu Phương ngao ngán nhìn vương phu, cẩn thận quay lại: “Điện hạ, chuyện này…”.
Vi Nhã thở dài nhìn bóng lưng khuất dần trong bóng tối, dặn dò Tiểu Phương: “Ngươi cứ làm việc như bình thường đi!”.
Nói rồi theo gót Lăng Thiên mà trở vào trong.
“Vẫn còn giận?”.
Vi Nhã vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, từ đằng sau tiến lên ôm lấy eo hắn.
Lăng Thiên nắm lấy bàn tay đang đặt trước bụng hắn, giọng điện buồn rầu: “Nàng từng thường xuyên lui tới mấy chỗ đó sao?”.
Vi Nhã thở dài một hơi!
Nói đi nói lại vẫn là hắn ghen sao?
Chẳng phải trước đó trong lòng hắn sống chết chỉ có tam hoàng muội hay sao?
“Sau này nàng muốn lập thêm trắc phu sao?”
“Còn những thị quân kia nàng cũng muốn sủng hạnh hết sao?”
Giọng hắn tựa hồ như uất ức, lại bất lực, đáng thương vô cùng.
Vi Nhã cảm thấy như mọi đau khổ của hắn đều do cô gây ra vậy!
Cô vội vàng xoay người hắn lại, như người