Tổng quản liền nói sẽ cho một người dày dạn kinh nghiệm tới dạy cho hắn.
Dạy cái gì mà dạy?
Hắn cũng đâu định sinh con?
Lăng Thiên liền hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng offline.
“Cái gì thế này?” Hà Thế Cẩn chỉ tay vào con chim ưng lớn đang bay lượn trên đầu mình.
Hắn vừa bị phân chim rơi vào người sao?
Xui xẻo.
Đúng là xui xẻo.
Hà Thế Cẩn bực tức cởi áo ngoài bị dính phân chim ra.
“Chuẩn bị nước tắm cho ta!” Hắn nhìn thấy gần đó có người hầu đang quét dọn phòng, liền chỉ tay ra lệnh.
“Xin công tử thứ tội! Trừ khi có phân phó từ vương gia và vương phu, còn không thì chúng nô tài không dám hầu hạ!”
Hừ!
Hà Thế Thiên, hóa ra ngươi đang âm mưu chỉnh ta!
Đúng là cha đã nuôi phải một con sói mắt trắng tâm địa độc ác.
Lăng Thiên tùy tiện chỉ vào một người hầu: “Ngươi đưa đệ đệ ta đi tắm rửa đi!”
Người hầu vâng mệnh, rụt rè mời Hà Thế Cẩn đi tắm rửa.
Hà Thế Cẩn bực tức nhìn Lăng Thiên, hừ lạnh một cái rồi quay người vào trong.
Tới bữa cơm, Tiểu Phương đưa qua phòng Lăng Thiên một khay cơm nóng, bên trong có rất nhiều món hấp dẫn.
Tuy nhiên Lăng Thiên chỉ gắp một số món hắn thích rồi cho Tiểu Phương dọn đi.
“Nàng ấy chưa về sao?”
Tiểu Phương đang dọn chén bát, lắc đầu thưa: “Chưa ạ!”
Lăng Thiên đi ra sân sau xem con chim ưng mình mới nuôi.
Chú chim này là Vi Nhã nhờ người đi tìm mua về cho hắn.
Cô nói nếu hắn nuôi được con chim ưng này tốt, thì mới có thể nuôi những con chim khác.
Một hai ngày đầu, hắn cho người làm một chiếc lồng thật lớn nhốt chú chim lại.
Nhưng hai ngày đó, chú chim ưng không ăn không uống, chỉ biết kêu gào.
Có một đoạn hắn đã muốn g.iết chết con chim này.
Nhưng vì là chim ưng của Vi Nhã tặng hắn nên hắn không nỡ.
Vi Nhã nói rằng nơi thuộc về hùng ưng là trên bầu trời cao kia, không phải trong chiếc lồng chật hẹp, muốn hắn thả nó ra.
Ban đầu hắn không đồng ý, một khi thả con chim ưng này ra, nó bay mất thì sao?
Lúc đó cô nói: “Nếu nó bay mất, thì duyên phận giữa chàng với nó chỉ đến vậy thôi!”
Hắn từ trước tới giờ không tin vào hai chữ “duyên phận” này.
Nếu giống như cô nói, chẳng lẽ một ngày nào đó khi cô rời xa hắn, giống như con hùng ưng sải cánh trên bầu trời cao kia, cũng sẽ nói rằng hai người không còn duyên phận sao?
Lăng Thiên cố chấp giữ chim ưng lại.
Mặc kệ cho Vi Nhã hứa hẹn rằng nếu chú chim bay mất thì cô sẽ mua cho hắn con khác.
Cô đành thở dài, cho người mời một lão sư nuôi chim tới để hắn học hỏi.
Sau bao nỗ lực của lão sư, cuối cùng Lăng Thiên cũng cho chim ưng bay ra ngoài.
Thật may mắn sau đó chim ưng còn biết đường bay về, nếu không ngày hôm sau nơi nó xuất hiện sẽ là trên bàn ăn chứ không phải bầu trời cao rộng nữa.
Buổi tối, Vi Nhã trở về.
Hà Thế Cẩn liền quần là áo lượt chạy tới bái kiến.
Vi Nhã nhìn thấy Hà Thế Cẩn có hơi ngạc nhiên, sau khi nghe tổng quản kể lại, chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Ngươi ở đây quen không?”
Hà Thế Cẩn liền trả lời: “Cũng tốt! Chỉ là ca ca hình như không thích ta ở đây, từ lúc ta tới đây liền không nói chuyện với ta!” Hà Thế Cẩn vừa nói, vừa phụng phịu hờn dỗi.
Vi Nhã khoanh tay nhìn hắn: “Vậy sao?”
Chuyện Lăng Thiên thích hay ghét Hà Thế Cẩn, đối với Vi Nhã cũng không quan trọng.
Huống chi Hà Thế Cẩn là tiểu đệ cùng mẹ khác cha với hắn.
Hắn ghét cũng phải.
“Vương gia, mong người làm chủ cho ta!”
Vi Nhã bình chân như vại nhìn Hà Thế Cẩn diễn một màn một khóc hai nháo ba treo cổ, trong lòng ngẫm nghĩ nếu như là vương phu của cô, có lẽ sẽ không nháo thành dạng này, mà trực tiếp đem người loạn côn đánh chết.
Vi Nhã đưa mắt nhìn Hà Thế Cẩn.
Dù sao cũng là nhi tử nhà thừa tướng, cô liền nói vài câu an ủi với hắn rồi cho người đưa hắn về.
Hà Thế Cẩn không cam tâm, nhưng không làm gì được.
Trước mặt tươi cười vui vẻ, nhưng sau lưng tiếc hận vô vàn.
“Vương phu đâu rồi?”
Tổng quản vừa hầu hạ Vi Nhã cởi áo bào, vừa nói: “Ngài ấy giờ này chắc đang đọc sách”
Vi Nhã tỏ vẻ đã hiểu, cho người cầm một cây đèn lồng dẫn đường tới chỗ hắn.
Hà Thế Cẩn vừa rồi tuy nói là về phòng, nhưng vẫn không cam tâm, một đường theo đuôi Vi Nhã.
Nhìn thấy cô đi một mạch tới phòng Lăng Thiên, cỗ