Lý Vi Nhi vì tự ý cho rút quân nên đã bị nữ hoàng quở trách một ngày rồi cấm túc, cuối cùng mất tư cách dẫn quân.
Vi Nhã vì không ngăn cản Lý Vi Nhi nên cũng bị phạt quỳ ngoài điện.
"Đau lắm không?" Lăng Thiên đặt hai cái khăn chườm nóng lên hai đầu gối sưng đỏ của cô, trong mắt hiện ra tia thương xót.
Vi Nhã khẽ rít lên.
Lăng Thiên nghe lại càng đau lòng, nhưng hắn lúc này không thể làm gì cả.
Truyện Việt Nam
Khăn chườm nóng quả nhiên có tác dụng, qua nửa canh giờ Vi Nhã đã cảm thấy thoải mái hơn.
Cô trêu đùa hắn: “Từ khi chàng gả vào đây, bây giờ ta mới thấy chàng giống nam nhân của Nữ nhi quốc đấy!”
Lăng Thiên nghe xong, tay đang đặt tấm chườm mới, liền ấn mạnh một cái khiến Vi Nhã không khỏi rít lên lần nữa.
Vi Nhã đành ngậm miệng lại để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Sau một đêm được Lăng Thiên chăm sóc, Vi Nhã cảm thấy đầu gối không còn đau nhức nữa.
Nhưng nhìn khắp phòng không thấy Lăng Thiên đâu.
Một lát sau, hắn trở lại cùng một bát thuốc đen ngòm.
Vi Nhã ngửi xong liền nhăn mặt.
"Mau uống đi! Thái y nói phải uống để bồi bổ sức khỏe!"
Vi Nhã tay run run đưa ra rồi lại thụt lại.
Mùi ghê như vậy, thật sự rất khó uống đó.
"Sao vậy?" Thấy Vi Nhã chần chừ, Lăng Thiên hỏi nhỏ.
Vi Nhã không nói gì.
Nữ nhân đầu đội trời chân đạp đất, sợ thuốc đắng thì biết giấu mặt vào đâu.
Lăng Thiên liền móc ra một cái bọc: “Uống thuốc xong rồi ăn kẹo!”
Nhìn những viên kẹo mật ong màu nâu bọc đường óng ánh, Vi Nhã liền bịt mũi, một hơi uống cạn sạch bát thuốc, biểu cảm như thâm thù đại hận, sau đó nhanh chóng cướp lấy bọc kẹo trong tay Lăng Thiên.
“Sao lại là kẹo mật ong?” Vi Nhã thắc mắc.
“Ta thích kẹo mật ong!”
Óng ánh bên ngoài, ngọt ngào bên trong.
Giống như cô vậy.
Lăng Thiên nhận lấy bát thuốc từ tay Vi Nhã, đặt lên bàn.
Có lẽ đến lúc hắn kể bí mật của tên phạm nhân đó rồi.
“Thực ra tên phạm nhân đó là người Tây Lạp, một năm trước hắn giả thành thương gia buôn tơ lụa, tới đây buôn bán.
Nhưng quãng hành trình của hắn bắt đầu từ Tây Lạp, Hàn Thôn, Kinh Thành, rồi tới Điền Châu.
Ở đó hắn đã tụ tập cùng một nhóm người, mặt ngoài giả buôn bán tơ lụa, nhưng mặt sau cùng với đồng bọn tìm kiếm long mạch gì đó.
Nhưng sau nửa năm không tìm được, nhóm của hắn liền phát sinh mâu thuẫn.
Tên phạm nhân đó đã rời khỏi Điền Châu, trở về Tây Lạp phục mệnh.
Còn những đồng bọn còn lại của hắn thì vẫn tiếp tục ở lại để tìm kiếm long mạch.
Nhưng có một điều ngoài dự tính là hắn đột nhiên bị bắt lại.
Ta đoán trong người bọn chúng có kẻ giật dây phản bội.”
Vi Nhã yên lặng nghe hắn nói, trong lòng có chút cảm thán.
Lời kể chi tiết, phân tích tỉ mỉ, có quan sát, có phán đoán.
Nếu hắn là nữ nhân, có lẽ đã có thể kế thừa chức thừa tướng của Hà đại nhân rồi.
“Vậy trong long mạch đó có gì khiến bọn chúng không tiếc giá nào để đoạt lấy vậy?” Cuối cùng Lăng Thiên cũng nói ra những thắc mắc của mình.
Nhưng lúc này Vi Nhã lại tránh tầm mắt của hắn: “Chàng không cần biết!”
Thái độ tránh né của Vi Nhã khiến hắn chạnh lòng.
Vi Nhã chưa đủ tin tưởng hắn hay sao?
Lần đầu tiên, cho dù hắn bị bắt để uy hiếp, cô vẫn không chịu nói ra tin tức của long mạch, hắn có thể hiểu.
Lần thứ hai, khi Lê Viễn Dương bị bắt, cô quyết định nói ra tung tích của long mạch thay vì để Lê Viễn Dương bị giết.
Hắn tuy tức giận trong lòng, nhưng vẫn cố gắng tìm lý do để bào chữa cho cô.
Nhưng lần này.
chỉ có bọn họ, cô vẫn né tránh hắn vấn đề này.
Đến bây giờ, hắn tự tin người trong lòng cô chỉ có hắn, nhưng hắn không biết cái gì ngăn cách giữa hai người.
[Chủ nhân, sao lần này người lại ngập ngừng?] Hệ thống thắc mắc.
Chẳng phải trước đây, hắn sẽ dùng khí thế của mình áp đảo ký chủ, khiến ký chủ buộc phải làm theo lời hắn sao?
Lăng Thiên hắn cũng không biết.
Nhưng chỉ là hắn cảm thấy giữa hai người thiếu một chút gì đó.
Qua những lần xuyên như thế này, một Nhã Nhi chân thực, một Nhã Nhi biết giận biết hờn, một Nhã Nhi không hoàn hảo từng chút bày ra trước mắt hắn, không phải cô gái hoàn mỹ tới mức giả dối hắn từng biết.
[Dù sao chủ nhân cũng đừng quên nhiệm vụ] Hệ thống lạnh lùng nói.
“Nàng không tin tưởng ta, hay nàng không yêu ta?” Cuối cùng Lăng Thiên cũng dùng giọng điệu không tự tin để hỏi Vi Nhã.
“Đó không phải thứ tốt đẹp gì!” Vi Nhã đáp.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Cô cầm lấy tay hắn, cười một chút: “Chàng đừng hỏi về nó nữa.
Mấy hôm nay ta bị cấm túc trong