Nam nhân trước mắt trừng lớn mắt.
Lăng Thiên quả nhiên thâm độc.
Hoàng tử một nước được tìm thấy ở trên núi trong tình trạng không hề trong trắng, dù còn sống hay đã chết, đều là vết nhơ khó rửa sạch.
“À quên nữa! Hoàng tử A Đồ Na vào ngày thành thân đã bỏ trốn! Tin tức này đủ gay cấn không?”
A Đồ Na trong mắt hằn ra tia máu, nhưng miệng bị bịt kín, chỉ có thể kêu những tiếng ư ư a a, tay chân duỗi đạp như muốn gi.ết chết hắn.
Kế hoạch của Lăng Thiên chính là để hắn mang tội danh nhơ nhớp ngàn đời, hơn nữa còn khiến Tây Lạp không ngóc đầu lên nổi.
Tàn nhẫn đến cùng cực.
…
Vi Nhã nhận được tin báo quân đội Tây Lạp đã áp sát biên giới.
Cô thân là hoàng tộc, hàng năm ăn bổng lộc của triều đình, hơn nữa lại có liên quan mật thiết tới việc này, không thể không bị đưa ra đầu sóng ngọn gió.
Lăng Thiên cầm tay cô hỏi: “Không thể không đi sao? Ít ra đợi cho tới khi đứa bé ra đời?” Dù sao cũng chỉ còn một hai tháng nữa là tới ngày dự sinh.
Hắn đã quen có cô ở bên nhẹ nhàng xoa bụng, chiều chuộng đủ mọi yêu cầu của mình.
Bây giờ cô đi, hắn không nỡ.
Hắn không muốn trở về cuộc sống buồn tẻ chỉ có một mình.
Hắn không muốn một mình sinh nở, không muốn một mình nuôi dạy con cái.
[Chủ nhân, đây là nhiệm vụ, mặc kệ ngài muốn hay không, nàng ấy vẫn sẽ lên chiến trường] Hệ thống lạnh lùng nói.
Nhiệm vụ không hoàn thành, tương đương với việc không thể đưa Vi Nhã trở về, bản thân hắn cũng sẽ mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn này.
Vi Nhã kéo hắn lại: “Ta sẽ rất nhanh trở về thôi!”
Lăng Thiên dù không muốn, cuối cùng cũng chấp nhận để cô đi.
Mục đích của hắn là một Vi Nhã hoàn chỉnh trở về, chứ không phải những hồn phách lưu lạc tứ phương.
…
Ngày thứ nhất Vi Nhã lên đường, Lý Vi Nhi cho người thường xuyên qua thăm nom.
Lăng Thiên không nghĩ nhiều, cho rằng đó là Vi Nhã đã mở lời nhờ cậy Lý Vi Nhi chăm sóc mình.
Con gái của Lý Vi Nhi và Lê Viễn Dương nay đã được một tuổi, được Lê Viễn Dương thỉnh thoảng bồng sang Yên vương phủ thăm nom Lăng Thiên.
Nhìn đứa bé lần trước vẫn còn nhỏ như nắm tay, nay trắng trẻo bụ bẫm, khiến Lăng Thiên không khỏi động lòng.
Ngày thứ ba Vi Nhã lên đường, Lăng Thiên liền cho người đem A Đồ Na từ trong phòng củi, men theo cổng sau mà rời khỏi.
A Đồ Na hiện tại vô cùng thê thảm, trên người chi chít vết thương, vô cùng nhơ nhớp, cổ họng bị hủy, đôi mắt cũng không còn nhìn thấy.
Hắn nhân lúc được cởi trói để mang ra ngoài Yên vương phủ, liền chạy tới đập đầu tự sát.
“Ta cứ tưởng hắn còn chịu đựng được tới lúc tìm ta báo thù cơ đấy!” Lăng Thiên nhàn nhạt quan sát, sau đó cho người đem xác hắn ra ngoài bìa rừng.
thủ tiêu đến sạch sẽ.
Ngày thứ bảy Vi Nhã lên đường, tân nữ hoàng Lý Vi An cho người tới, gọi hăn vào cung.
Lăng Thiên chống tay suy nghĩ, không biết là vì lý do gì, nhưng nhân lúc Vi Nhã không có trong phủ mà gọi hắn tới, tuyệt đối không phải việc tốt đẹp gì.
Nhưng nữ đế cho gọi, hắn không thể không tới.
Lăng Thiên sau khi dặn dò người trong phủ, liền bước lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn.
Xe ngựa chạy một mạch tới thẳng hoàng cung.
Lý Vi An đang ngồi trên ghế rồng, hai bên là nam sủng của nàng ta.
Lý Vi An hai tay ôm nam sủng, ánh mắt đa tình liếc nhìn về phía Lăng Thiên.
“Yên vương phu đúng là nhan sắc hơn người, thảo nào có thể khiến Nhị hoàng muội từ chối hôn sự với hoàng tử Tây Lạp!”
“Được Yên vương yêu mến, đó là phúc của thần!”
Lý Vi An rời khỏi ghế rồng, bước xuống thềm điện.
Lăng Thiên có thể cảm nhận được ánh mắt háo sắc của nàng ta đang nhìn chằm chằm hắn.
Lý Vi An nâng cằm hắn lên, cười nói: “Vậy ngươi có ngại nhận thêm ân sủng của nữ hoàng không?”
Lăng Thiên hơi lùi lại một bước: “Nhị hoàng muội của người ở chiến trường bán mạng, kẻ làm hoàng đế như Người lại ở đây ve v.ãn vương phu của người khác sao?”
Lăng Thiên không ngại nói thẳng khiến Lý Vi An một bụng chột dạ.
Nhưng da mặt