Lăng Thiên bước tới trước mặt cô.
Vi Nhã trừng mắt nhìn hắn: “Muốn chém muốn giết thì làm đi!”
Lăng Thiên: “...” Hắn nói muốn giết cô bao giờ?
Dưới ánh mắt chống đối của Vi Nhã, hắn luồn tay qua bế cô lên, đưa cô trở lại căn hộ.
Mạc Vi Vi lúc này mới hồi thần, nhìn thấy huyết tộc vừa nãy cường đại tấn công mình, còn bây giờ như con mèo nhỏ nằm rúc trong ngực một thợ săn huyết tộc, có chút kinh hãi.
Vừa đi tới cửa, Vi Nhã liền ho ra một ngụm máu, thều thào: “Anh muốn hành hạ tôi sao?”
Lăng Thiên lắc đầu: “Không!”
Vi Nhã cười khẩy, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên những tấm phù chú kia, khinh thường nói: “Vậy đống phù chú kia là thế nào? Đừng nói anh không biết tôi là huyết tộc.
Nguyên khí mạnh như vậy, chỉ có những thợ săn huyết tộc mới có thôi!”
Lăng Thiên nghe vậy, đặt cô xuống đất, lấy ra một cái còng số tám trói chân cô lại.
Mạc Vi Vi: “...” Còng số tám đâu ra thế?
“Cô trông cô ấy một lát! Nếu để cô ấy bị thương hay chạy trốn, tôi hỏi tội cô!”
Mạc Vi Vi: “...” Vốn dĩ cô ấy đã bị thương rồi! Là anh làm bị thương đó!
Mạc Vi Vi kêu gào trong lòng, nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục trước sự lạnh lùng của Lăng Thiên.
Dù không muốn nhưng vẫn phải ngồi nhìn Vi Nhã từng giây không rời mắt.
Huyết tộc toàn những sinh vật có ngoại hình ưu tú.
Lăng Thiên vào trong một lát rồi ra ngoài, bế Vi Nhã vào trong.
Lúc này đây Vi Nhã không còn thấy khó chịu như trước nữa.
Nếu quan sát kỹ hơn, đống phù chú vứt đầy trên bàn kia cũng không thấy đâu cả.
“Phù chú…”
“Tôi đốt hết rồi!” Lăng Thiên tỉnh bơ đáp.
Ngay lúc hắn định đóng cửa lại, cánh cửa bỗng bị chặn bởi một thân hình nho nhỏ.
“Anh có thể lưu tình cho tôi ở một đêm không?” Mạc Vi Vi đáng thương nói.
Dù sao bây giờ cũng quá giờ giới nghiêm, huyết tộc ở ngoài kia không ít.
Thà rằng cô ở lại với một huyết tộc bị thương cũng sẽ đỡ nguy hiểm hơn.
Dù sao vẫn còn một thợ săn huyết tộc.
Lăng Thiên nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn là cho cô ta vào.
Hắn nhẹ nhàng đặt Vi Nhã xuống ghế nệm, giơ cẳng chân cô lên xem xét.
“Không chạy thì đã không phải bị thương rồi!”
Vi Nhã: “...” Không chạy để bị anh gi.ết chết à?
“Nếu anh không giết tôi, thì để tôi đi!”
Lăng Thiên vẫn bất động thanh sắc, nhưng lực tay liền mạnh hơn một phần, khiến Vi Nhã không khỏi rít lên.
“Rời khỏi đây?” Không đời nào!
Lăng Thiên vừa nhìn cẳng chân Vi Nhã, thuận tiện sai bảo Mạc Vi Vi: “Cô tìm hộp thuốc tới đây, xong tiện thì nấu cơm đi!”
Mạc Vi Vi: “...” Anh sai bảo cũng tiện miệng quá đấy!
Nhưng ngẫm nghĩ lại mình đang nhờ vả người ta, Mạc Vi Vi cuối cùng cũng đi tìm hộp thuốc.
Hộp thuốc được mang tới, Lăng Thiên đè chân Vi Nhã xuống, vệ sinh vết thương, bôi thuốc cẩn thận rồi băng bó.
Kinh nghiệm từng làm bác sĩ của hắn cũng không phải là vô dụng.
Vi Nhã bị thương nên chỉ có thể để mặc hắn giày vò.
Lăng Thiên băng bó cho cô xong, liền hỏi Mạc Vi Vi: “Cô nấu cơm xong chưa?”
Mạc Vi Vi: “...” Anh ta nghĩ cô là osin sao?
Mạc Vi Vi cất gương mặt bất mãn kia đi, đem một vài đĩa thức ăn bày ra bàn.
Lăng Thiên bắt đầu động đũa, nhưng không thấy Vi Nhã động đậy gì.
Có vẻ không muốn ăn.
“Thức ăn không ngon sao?”
Vi Nhã vẫn một bộ dáng hời hợt: “Anh làm vậy có mục đích gì?” Từ trước tới nay, thợ săn huyết tộc khi gặp con mồi thì hầu như giế.t chết ngay lập tức, hoặc đem về làm thí nghiệm, hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nhưng hắn ta ngoài làm cô bị thương tới không chạy trốn được, thì cũng không làm gì.
Phải chăng đây là bữa ăn cuối cùng trước khi lên đoạn đầu đài?
Lăng Thiên gắp cho Vi Nhã một