Lăng Thiên vừa đi từ bên ngoài về, trên tay là thức ăn từ nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng, vừa bước vào trong đã nhìn thấy Vi Nhã nằm bất tỉnh, khắp nơi vương vãi.
Hắn liền tưởng có trộm trong nhà, hốt hoảng bế cô lên sô pha.
Mẹ kiếp!
Bây giờ cô ấy là huyết tộc, sao có thể đưa đi bệnh viện?
“Tỉnh, mau tỉnh lại!” Lăng Thiên vỗ nhẹ má cô.
“Đói!”
Lăng Thiên liền sực nhớ, đồ ăn mà huyết tộc cần nhất chính là máu tươi, hắn liền cắn ngón tay, đặt lên miệng cô.
Vi Nhã ngửi thấy mùi thơm của máu, liền tự động hút ngón tay hắn.
Máu… máu…
Dường như không thỏa mãn, cô liền dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Lăng Thiên, tham lam hút từng giọt máu của hắn.
Không ổn rồi!
Hắn đâu có nhiều máu cho cô hút như vậy?
Thấy Vi Nhã dần thanh tỉnh lại, Lăng Thiên liền rút tay ra rồi lại đưa cô vào phòng ngủ.
Nhìn bộ đồ tây trên người Vi Nhã, Lăng Thiên thở dài một hơi, lấy từ trong túi bộ váy lụa hắn vừa mua.
Nhưng khi ngón tay chạm tới khuy áo, bàn tay của hắn liền bị bắt lại.
Vi Nhã trừng mắt, đề phòng nhìn hắn.
“Anh làm gì?”
Lăng Thiên thản nhiên đáp: “Thay đồ cho em!”
Vi Nhã nhìn bộ đồ trong tay hắn, là một chiếc váy hai dây bằng lụa mỏng, nhìn rất gợi cảm.
Hai má cô không khỏi nóng lên, miệng cũng trở nên lắp bắp: “Cái… cái này sao?”
Vi Nhã không dám tin nhìn vào bộ váy.
“Ừm!”
Vi Nhã tức giận quay đầu không nhìn hắn: “Tôi không mặc!”
Lăng Thiên không để ý thái độ của Vi Nhã, nhíu chặt mày nhìn bộ đồ tây cô đang mặc trên người.
Chẳng phải nó quá bó hẹp, quá khó chịu sao? Hắn biết cô thích mặc đẹp, nhưng không phải tự hành hạ mình như vậy.
“Mặc như vậy, không khó chịu sao?”
Vi Nhã ngạc nhiên nhìn đối phương.
Anh ta là muốn làm gì?
“Em không mặc, tôi giúp em mặc là được!”
Vi Nhã mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, khuôn mặt không biết vì ngượng hay vì tức giận mà nóng lên.
Cô lập tức giật lấy cái váy trên tay hắn.
“Tôi mặc! Tôi mặc là được chứ gì?”
Thật xúi quẩy! Sao cô có thể gặp phải xui xẻo như vậy chứ?
Lăng Thiên hài lòng ra khỏi phòng, để Vi Nhã tự vật lộn với chiếc váy ngủ.
Hắn còn cuộc hẹn vào tối nay.
…
Địa điểm là một khu ổ chuột cũ, đây là nơi tụ hội của các anh hùng hào kiệt trong giới đua xe trái phép, Lăng Thiên cười khẩy một cái, tay đút túi quần, xuất hiện phía sau bọn họ.
Đám nhóc choai choai nhìn thấy hắn, như nhìn thấy thần tượng, hai mắt sáng lấp lánh, còn những người khác chỉ khinh khỉnh mà nhìn.
“Thành viên mới sao?” Một tên tóc trắng nguy hiểm nhìn Lăng Thiên.
Dường như tên này rất khó chịu khi nhìn thấy hắn.
Lăng Thiên nheo mắt nhìn đối phương.
Người này… chẳng phải tên huyết tộc lần trước đang cố gắng ăn thịt Mạc Vi Vi sao? Hơn nữa hắn còn cảm nhận được dòng máu huyết tộc đang chảy trong người của người đàn ông kia.
Nếu hắn không nhầm… Tống Hoành, nam chính của thế giới này, cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của Vi Nhã.
Được thôi!
Lăng Thiên cười như không cười: “Tổ chức đua xe trái phép, anh là người cầm đầu?”
Tống Hoành nguy hiểm nhìn Lăng Thiên, từ lúc Lăng Thiên xuất hiện, Tống Hoành đã ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người hắn, hơn nữa còn rất nồng đậm.
Tống Hoành đi tới trước mặt hắn, ghé sát tai hắn hỏi nhỏ: “Bớt phí lời, sao trên người anh có mùi của Vi Nhã?”
Thực ra từ mấy ngày trước hắn cùng Vi Nhã tranh cãi, cô đã tức giận bỏ đi.
Nhưng tới nay đã ba ngày rồi mà chưa thấy cô trở về.
Tuy rằng tức giận, nhưng hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, khó tránh khỏi hắn lo lắng cho cô.
Hơn nữa bây giờ hắn còn ngửi thấy mùi của cô trên người của thợ săn huyết tộc.
Vi Nhã e là lành ít dữ nhiều.
“Vi Nhã? Anh quen cô ấy sao?” Lăng Thiên giả vờ ngạc nhiên.
Hắn muốn xem vị hôn phu mà gia tộc của cô lựa chọn liệu có phẩm chất gì?
“Tất nhiên là quen! Nói! Anh làm gì cô ấy rồi?”
Lăng Thiên gạt bàn tay đang nắm cổ áo của Tống Hoành ra, dùng tay phủi nhẹ trên cổ áo, đường hoàng nói: “Không có gì! Chỉ là thấy cô ấy xinh đẹp, lại đáng yêu như vậy, muốn giữ cô ấy làm của riêng!”
“Anh…”
Đám người bên ngoài không hiểu ân oán giang hồ giữa hai người này là thế nào.
Nhưng chú cảnh sát lại dám cãi tay đôi với lão đại, không sợ chết sao?
Nhưng bọn họ cũng không dám vào can ngăn.
Tống Hoành nghiến răng ken két.
Chẳng lẽ tên này biết Vi Nhã thực sự là ai? Muốn dùng cô ấy để dụ các gia tộc huyết tộc khác sao? Hiệp hội chống huyết tộc đây là muốn khiêu chiến?
Nếu Lăng Thiên biết được suy nghĩ của Tống Hoành, có lẽ sẽ muốn khen ngợi hắn.
Vì một Mạc Vi Vi như vậy mà làm tổn thương Vi Nhã, đắc tội với cả giới huyết tộc?
Tống Hoành hừ một tiếng, đẩy Lăng Thiên ra, quay trở lại nhóm.
“Vậy làm sao anh mới có thể thả Vi Nhã?” Tống Hoành nói “Tiền, địa vị, hay nữ nhân?”
Lăng Thiên cau mày.
Trong đầu hắn chỉ có mấy thứ đó thôi hả? Coi thường Lăng Thiên này quá rồi!
Hắn biết, Tống Hoành quan tâm Vi Nhã, không phải vì cô là người vợ chưa qua cửa của mình, cũng không hẳn vì tình cảm thanh mai trúc mã, chỉ là vi vai trò quan trọng của Vi Nhã trong các đại gia tộc huyết