Nam chủ...!chẳng phải đang ở giải trí Hoàng Thành sao?
Tìm làm cái khỉ mốc gì!
[Người ở giải trí Hoàng Thành lànam chủ bị giả mạo!]
Ý ngươi là...
[Nam chủ thật đang bị bắt cóc.]
Nam chủ bây giờ là giả hả?
Vòng quang của nam chủ cũng không sáng lắm nhỉ!...
Chẳng liên quan gì đến ta!
Không tìm!
[Ký chủ, đây là nhiệm vụ bắt buộc, cưỡng chế thi hành]
Ta không làm đấy!
Hệ thống chiếu hình người yêu cô lên.
Hệ thống lại uy hiếp cô!
Làm thì làm!
Ai sợ ai?
Lê Tâm và Ôn Lam vẫn ở lại động.
Ôn Lam đi xung quanh bên ngoài, tìm thấy được một đường nhỏ đi lên cửa động, lấy camera mini quay vài kiểu rồi hai người cũng quay về tổ chương trình.
Gặp lại Vi Nhã, Lê Tâm chạy tới lay lay tay cô: “Chị Vi Nhã”
Xong đột nhiên cô ta ngã ra: “Chị Vi Nhã, sao chị lại đẩy em? Hu...!hu...”
Vi Nhã: “...”
[Tiểu Tâm can bảo bối: Ngay chương trình phát sóng trực tiếp mà dám bắt nạt Tâm tỉ tỉ, uổng cho tôi vừa mới có một chút yêu thích cô ta]
[Ta là chúa tể: Biết người, biết mặt, không biết lòng, thiện tai, thiện tai]
[Ăn dưa nói chuyện thiên hạ: Tôi là người ngoài nhưng nhìn thấy cảnh này thấy thật tội nghiệp cho Lê Tâm]
[Tiểu bảo bối của công chúa: Mấy người biết gì mà nói, nhỡ đâu Lê Tâm cố tình hãm hại tiểu công chúa thì sao?]
[Mập tròn quay: Giới giải trí thị phi lắm, không biết thì không nên đoán mò]
...
Vương Lỗi và Ôn Lam ra đỡ Lê Tâm đứng lên: “Trần Vi Nhã, cô quá đáng lắm, cô ghét Tiểu Tâm thì cũng đừng có đẩy em ấy như vậy chứ”
“Con mắt nào của anh thấy tôi đẩy cô ta hả?” Vi Nhã phản bác
“Hai mắt tôi đều thấy” Vương Lỗi phừng phừng lửa giận
Anh quay phim: Vừa mới hòa hợp được một chút lại cãi nhau rồi!
“Vậy thì anh đi khám mắt được rồi!”
“Cô có ý gì? Nói mắt tôi mù hả?”
“Anh biết thì tốt!”
“Cô...!Hừm!”
Ôn Lam đứng ra giảng hòa: “Chị Trần, hay là chị xin lỗi chị Lê đi, chị Lê cũng tha thứ cho chị Trần đi, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý nha”
Vi Nhã: “Tôi không đẩy cô ta, sao tôi phải xin lỗi”
Lê Tâm khóc lóc: “Là lỗi của em, không phải lỗi của chị Vi Nhã”
Vương Lỗi: “Em không cần phải sợ cô ta, có anh chống lưng cho em rồi”
Đạo diễn đứng ra giảng hòa: “Mỗi người bớt nói 1 câu đi, đây là chương trình phát sóng trực tiếp đấy”
“Nhưng bọn họ vu tôi là đẩy cô Lê kìa” Giọng nói của Vi Nhã sặc mùi nguy hiểm
“Vu sao? Rõ ràng là cô đẩy cô ấy!”
“Ồ, vậy anh kiện tôi đi, chúng ta lên tòa!”
Lên tòa, lên tòa, sao cô thích lên tòa thế?
Tòa án có gì hay đâu chứ!
“Có khúc mắc gì, sau chương trình về tự giải quyết với nhau” Đạo diễn