Lăng Thiên bị gọi một chuyến trở về Mạc gia.
Mạc phủ tồn tại đã trăm năm, toạ lạc ở một vùng đất lớn phía Tây thành phố.
Lăng Thiên bước vào Mạc phủ, mọi người trong phủ đều dừng công việc dang dở, cúi người gọi một tiếng “Thiếu gia”.
Mạc Thanh Phong sừng sững ngồi giữa chính phòng, thấy Lăng Thiên bước vào, đôi mắt kính hơi loé sáng, hai bên là những bậc trưởng bối của hắn.
Cảnh tượng này chẳng phải giống như nhà chính của Lăng đại gia tộc?
“Ông nội!” Lăng Thiên hờ hững gọi một tiếng.
Mạc Thanh Phong gật nhẹ một cái, bắt đầu mở lời: “A Thiên, hôm nay có các trưởng bối đều ở đây, con hãy giải thích cho chúng ta chuyện huyết tộc ở nhà con là như thế nào.”
Mạc Thiên thân là người thừa kế dòng chính của Mạc gia, giữ trọng trách nặng nề.
Ông không muốn có bất kỳ chuyện gì sai sót.
“Con giải thích đi!”
Lăng Thiên đứng giữa phòng chính nhìn Mạc Thanh Phong.
Hắn biết thế nào cũng có chuyện này xảy ra.
“Con đã nói ở Hiệp hội, rằng đó là mồi nhử đám huyết tộc.”
Mạc Thanh Phong híp mắt nhìn Lăng Thiên một hồi: “Mong rằng con nói thật!”
Tống Hoành bị phục kích bắt ngay trong đêm, nhưng dù dùng cách nào cũng không thể khiến hắn lộ ra chân thân huyết tộc.
Điều này khiến Mạc Thanh Phong nghi ngờ Lăng Thiên.
Bọn họ không nhận ra Tống Hoành là huyết tộc, nhưng lại biết Vi Nhã là huyết tộc.
Điều này rất không hợp lý, trừ phi có người lợi dụng thổi gió bên tai Mạc Thanh Phong.
Lăng Thiên tự phân tích trong đầu một hồi.
Từ lúc mang Vi Nhã về, chỉ có Mạc Vi Vi là biết.
Mạc Thanh Phong… Mạc Thiên… Mạc Vi Vi… Mạc…
Sao hắn không nhận ra sớm hơn chứ?
Lăng Thiên tự mắng mình ngu ngốc.
Mạc Vi Vi có lẽ nào cũng là người Mạc gia?
Ha!
Hệ thống!
Ngươi lại chơi ta một vố rồi.
Hệ thống: [...] Liên quan gì đến nó.
Cốt truyện cũng không phải do nó nghĩ ra.
[Chủ nhân nên lo cho mình trước đi.
Vợ ngài được người khác bế đi rồi!]
Lăng Thiên cau mày.
Ai lại có thể phá vỡ trận pháp bên trong nhà hắn để đưa Vi Nhã đi?
Nhưng hiện tại hắn không thể rời khỏi đây được.
Một số trưởng bối trong Mạc gia oán giận Mạc Thiên trẻ tuổi mà đã được chỉ định làm gia chủ Mạc gia, luôn vạch lá tìm sâu.
Bây giờ hắn đang bị nghi ngờ, đám trưởng bối tất nhiên không bỏ qua cơ hội thọc gậy bánh xe, bắt đầu thay nhau nói chuyện.
Nào là hắn bị bỏ bùa, rồi hắn cấu kết với huyết tộc, hắn còn trẻ suy nghĩ nông cạn… tất cả những tội danh đó đều hướng tới một kết luận chung: Mạc Thiên không thể gánh vác Mạc gia.
Lăng Thiên đứng đó nghe bọn họ tự tiện gán tội cho mình, ánh mắt dần trở nên tối tăm, rét lạnh quét qua các trưởng bối: “Các vị… mọi người thực sự kết luận đó là huyết tộc sao?”
Mạc Thanh Phong ho khan một tiếng: “Chẳng phải chính miệng con nói cô ta là huyết tộc?”
“Con nói mình đã bắt sống được một nữ huyết tộc, nhưng con không nói rằng sẽ để cô ta ở trong nhà mình.
Dường như ông nội đang hiểu lầm?” Lăng Thiên chậm rãi nói: “Nhưng con rất tò mò, sao ông nội lại đoán trong nhà con có chứa chấp huyết tộc?”
Mạc Thanh Phong liền im lặng.
Một lát sau ông ta nói: “Có người nhìn thấy rồi kể lại!”
“Ai?”
Mạc Thanh Phong nhíu mày nhìn cháu trai: “Con đang chất vấn ta?”
Mạc Thiên từ nhỏ tới lớn vẫn luôn hành tung quỷ dị.
Nhưng tới bây giờ lại càng càn rỡ.
Ông cảm giác được càng thả thì Mạc Thiên càng khó kiểm soát.
“Ngày mốt con về Mạc phủ đi.
Ta sẽ chỉ dạy cho con để thừa kế Mạc gia!”
Đám trưởng bối nghe xong, trong lòng càng bất mãn.
Mạc Thiên hơi nhíu nhíu mày, cuối cùng dưới ánh mắt dò xét của Mạc Thanh Phong, hắn vẫn đồng ý.
Lăng Thiên tới từ đường bái lạy, rồi ăn trưa, trò chuyện cùng nữ quyến trong Mạc gia.
Dì Mạc đon đả đón tiếp.
Mẹ Mạc mất sớm, Mạc Thiên liền được giao cho dì Mạc chăm sóc.
Nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, con trai bà ta là Mạc Liên là dòng thứ của Mạc gia.
Nhưng cha Mạc dòng chính chỉ có một mình Mạc Thiên là con trai, nếu Mạc Thiên không còn đủ tư cách, Mạc Liên sẽ có cơ hội thay hắn ngồi vào cái ghế chủ vị.
Vì vậy bà ta bề ngoài tỏ vẻ quan tâm chăm sóc, nhưng kỳ thực rắp tâm nuôi phế Mạc Thiên, nhưng mục đích gần đạt thì tới năm bảy tuổi, Mạc Thiên được Mạc Thanh Phong đưa khỏi tay dì Mạc, bắt đầu huấn luyện.
Nhưng Mạc Thiên vẫn không quên ơn dưỡng dục mấy năm của dì Mạc, lúc nào trở về cũng cười nói với bà ta, cho bà ta những thứ đồ tốt nhất.
Dì Mạc tiếp chuyện thêm đôi câu, mới bắt đầu dặt dè hỏi: “Nghe nói con mang về một nữ nhân, lại là huyết tộc?”
Lúc này ánh quang lóe lên, Lăng Thiên thầm cười lạnh trong lòng.
Mới vậy đã lòi đuôi hồ ly rồi.
“Nữ nhân thì có, còn huyết tộc… vài ngày lại bắt một con, đếm nhiều không kể xiết.
Dì muốn nói là huyết tộc nào?”
Dường như dì Mạc cảm thấy thái độ của Mạc Thiên không còn như trước.
Tên gia hỏa này càng ngày càng biết chống đối, định thoát khỏi tay bà ta sao?
Dì Mạc khéo léo lựa lời: “Con đó, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà ít khi tiếp xúc với nữ nhân, ta còn lo là con không hứng thú với phụ nữ.
Nhưng lần này ta yên tâm rồi!”
Không hứng thú với phụ nữ gì chứ?
“Cô gái lọt vào mắt con chắc cũng không phải hạng xoàng xĩnh, có dịp thì đưa về ra mắt ông