Chớp mắt ngày cử hành hôn lễ cũng đã đến.
Vi Nhã trang điểm lộng lẫy, mặc bộ váy trắng muốt, cầm hoa đợi bên nhà trai tới đón.
Liên tiếp những gia tộc khác tới chúc mừng cô đã kết hôn, nhưng chủ yếu là tới để châm chọc Hàn gia liếm chân Mạc gia, muốn dựa vào Mạc gia để thăng tiến.
Đây là một chuyện đáng xấu hổ.
Lăng Thiên mặc một bộ comple màu đen, trên túi áo cài hoa trắng.
Hắn cho người mang một dàn xe tới đậu trước cổng Hàn gia, phong thái ung dung tiến vào.
Hàn lão gia mặt nặng mày nhẹ nhìn hắn, dắt Vi Nhã ra, lưỡng lự cầm tay cô trao cho hắn.
“Ta chỉ có một yêu cầu là ngươi đừng làm khó con bé!”
Lăng Thiên cười như không cười, đáp: “Cha vợ, người yên tâm, con sẽ yêu thương cô ấy!”
Hàn lão gia rũ mắt, bước chân đi qua bọn họ.
Từ khi sinh ra tới giờ, Vi Nhã luôn được dạy dỗ với mục đích liên hôn gia tộc.
Ông cũng đã nhắm không ít đối tượng cho cô, nhưng hầu hết là trong bộ phận huyết tộc.
Ông chưa từng nghĩ rằng con gái ông sẽ liên hôn với kẻ thù của huyết tộc.
Lăng Thiên cầm tay Vi Nhã, nhẹ nhàng chạm vào má cô: “Qua hôm nay chúng ta sẽ là vợ chồng rồi!”
Bước đầu tiên đã hoàn thành.
Lăng Thiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Người xưa hay nói “cưới vợ phải cưới liền tay”.
Mặc kệ thế nào, cứ bắt về trước là được.
Vi Nhã nghe hai từ “vợ chồng” trong miệng Lặng Thiên, toàn thân không tự giác nổi lên một tầng da gà, bàn tay không tự giác siết chặt gói thuốc độc mà Tống Hoành đưa cho cô.
Cô đích xác từng có thời điểm thích Tống Hoành, nhưng cũng không vì thế mà mất đi trí khôn.
Nếu thực sự hạ độc Mạc Thiên, Hàn gia cũng không thoát khỏi can hệ.
Trong suốt quãng đường tới Mạc gia, Vi Nhã nghiêm túc ngồi trên xe, hận không thể cách xa Lăng Thiên ba mét.
Lăng Thiên cũng không ép cô.
Hắn vắt chéo chân ngồi nhìn Vi Nhã trong trang phục cô dâu, tự khen bản thân có mắt nhìn, thẳng đến khi nhìn thấy có gói thuốc nhỏ đặt dưới bó hoa.
Lăng Thiên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra cửa kính xe.
Vi Nhã đối với người mình ghét, đúng là vô tình.
Chiếc xe chạy tới cổng lớn Mạc gia, Lăng Thiên đỡ Vi Nhã xuống xe, giao cho đại phu nhân thay đồ cho cô để làm lễ một lần nữa.
Vi Nhã trong lúc xách vạt váy lên, không cẩn thận làm rơi gói thuốc xuống đất.
“Đây là…” Một nha hoàn lập tức lên tiếng.
Mọi người bị tiếng của nha hoàn thu hút, vội vàng quay đầu lại.
Vẻ mặt Vi Nhã lúc này trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Lăng Thiên lập tức đi qua đỡ cô, thuận tiện che người nhặt lấy gói thuốc kia.
“Thời gian không còn sớm nữa, nhanh chóng đi thay đồ đi!”
Toàn thân Vi Nhã căng cứng, gật đầu cùng đại phu nhân tiến vào bên trong.
Mạc phủ được thiết kế theo phong cách phong kiến truyền thống của quý tộc thời xưa.
Từ rường, cột, sàn, tường đến lan can đều bằng gỗ lim, đường đi phía dưới được lát thủ công bằng đá sỏi được mài nhẵn.
So với dinh thự của Hàn gia thiếu điều muốn giàu hơn.
Các nha hoàn rụt rè tiến lại, hỏi Vi Nhã: “Thiếu phu nhân, bây giờ chúng nô tì xin phép cởi áo!” Ngón tay của bọn họ hơi run, chạm vào làn da trắng bệch kia, định kéo váy cưới xuống.
Vi Nhã liền che người lại.
Từ nhỏ tới giờ, cô chưa từng để ai phải giúp mình thay quần áo cả.
Bọn họ làm như vậy khiến cô thấy rất khó xử.
“Để ta tự thay!”
Đại phu nhân đứng ở bên cạnh, cười nhẹ một tiếng: “Hàn tiểu thư, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì mê hoặc A Thiên, nhưng cô sắp là người Mạc gia, phải biết tôn trọng phép tắc của Mạc gia, đến việc này cũng không làm được.
Hay là… ngoài việc bò lên giường quyến rũ người khác, thì đều là vô dụng?”
Vi Nhã không nhịn được, nhếch mép cười một tiếng.
Là Mạc Thiên cưỡng chế bắt trói cô lại, là hắn hành hạ cô, cưỡng ép cô, ngay cả hôn lễ này cũng là