"Anh không muốn cô vợ mới cưới vào cửa chết vì đói đâu! Hơn nữa ngày tới phải về Hàn gia lại mặt.
Em không định để bộ dạng yếu ớt như thế này về gặp cha chứ?"
Máu tràn ra ngoài, tí tách từng giọt, hấp dẫn vô cùng.
Vi Nhã im lặng một hồi, đánh bại mút ngón tay hắn.
Đã mấy ngày rồi không có máu tươi, cô sắp chết vì thèm rồi.
"Ngon sao?"
Vi Nhã không nói, chuyên tâm hút máu.
Đến lúc Lăng Thiên thấy đủ, liên rút tay ra, thi pháp làm lành vết thương.
Hắn chỉ cho cô lúc cần, đủ lượng máu để duy trì sức khỏe của cô.
Máu người là thứ không thể sử dụng nhiều.
Lăng Thiên bị hút không ít máu, trạng thái có chút yếu ớt.
Hắn bảo Vi Nhã ngồi xuống ghế đá, còn mình thì dựa vào cô ngủ thiếp đi.
Giống như đêm đó vậy.
Nhìn sườn mặt an tĩnh của chàng trai, nghe nhịp tim cùng hơi thở đều đặn phát ra, Vi Nhã cảm thấy nếu như là huyết tộc, hắn có thể sánh ngang với Tống Hoành.
Không, so với Tống Hoành càng mưu mô hơn.
Sống với người như vậy rất mệt mỏi.
Cô không hiểu vì sao hắn lại cố chấp với mình như vậy.
Nhưng dù thế nào cũng phải đề phòng.
Ngàn chữ vạn chữ người đàn ông này nói ra, tuyệt không thể tin.
Lăng Thiên cựa mình, đổi một tư thế khác ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng của hắn phả nhẹ lên cần cổ cao gầy, mang lại nét quyến rũ riêng biệt và quen thuộc.
Vi Nhã cảm thấy nhột, đẩy người đàn ông ra.
Nhưng người dưới thân vẫn chưa ngủ, thì thào nói bằng giọng mũi: "Anh cho em bao nhiêu máu như vậy, mượn bờ vai có một chút mà cũng ki bo vậy sao?"
Vi Nhã lanh lảnh đáp: “Máu là tự anh cho, tôi đâu có xin!”
“Đúng là lạnh lùng” Lăng Thiên đặt tay lên ngực trái của cô, “Mất bao lâu mới có thể sưởi ấm được trái tim này đây?”
Vi Nhã bị hơi thở của Lăng Thiên ngày càng áp sát.
Hồi hộp
Nóng bỏng.
Khẩn trương.
Giọng nói của hắn giống như mê dược, cuốn Vi Nhã vào trong đó.
“Một đêm, hai đêm, hay rất nhiều đêm?”
Đôi môi lạnh lẽo rơi xuống, Vi Nhã liền tránh né.
Lăng Thiên cười, dựa vào người cô: “Sẽ nhanh thôi! Em sẽ phải cam tâm tình nguyện!”
…
Vi Nhã ở Mạc gia ba ngày, cuối cùng cũng đã đến ngày về Hàn gia lại mặt.
Mạc Thanh Phong liền bảo Lăng Thiên mang theo ít người để phòng vệ nhưng bị hắn từ chối.
Hàn gia đã để con gái một mình mạo hiểm tới Mạc gia làm dâu, không lý gì một chàng rể như hắn chỉ về có vài ngày mà lại phô trương mang cả đống người trở về cả.
Kì kèo mãi, cuối cùng hắn đành phải mang theo hai tâm phúc của mình đi.
Mạc gia tồn tại hơn trăm năm, đã sớm là một gia tộc hùng mạnh, vì vậy quà lại mặt cũng không thể qua loa.
Hai xấp vải lụa, mười hộp trang sức, năm bộ mỹ phẩm thượng hạng, cùng rất nhiều tiền bạc.
So với cùa hồi môn của Hàn gia lúc đó không hề kém cạnh.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, Hàn gia tuy bị các gia tộc khác chỉ trỏ là phản tộc, bắt tay với Mạc gia, nhưng cũng vì bọn họ kết thông gia với Mạc gia dựa trên hiệp ước hòa bình, cho nên bọn họ chỉ có thể nói mồm, cũng không hề có động thái gì trực tiếp chống lại Hàn gia.
Xe hơi dừng lại trước cổng biệt thự Hàn gia.
Tòa lâu đài lúc nào cũng luôn trong tình trạng bóng tối phủ kín.
Đại diện Hàn gia đón hai người chính là Di Luân.
Vi Nhã xách túi đi xuống trước, Lăng Thiên bước xuống theo sau.
Cô lo lắng mà hỏi Di Luân: “Mọi người vẫn ổn chứ?”
Di Luân liền nói: “Vẫn ổn.
Hàn gia là cây đại thụ vững chãi, tuy có một vài cơn gió nhưng cũng không dễ đổ như vậy đâu!”
Vi Nhã nghe xong cũng an tâm.
Di Luân dẫn hai người vào trong lâu đài, còn hai vị tâm phúc kia thì không được phép vào trong.
Khác với Mạc gia, biệt thự Hàn gia mang nét Âu cổ, với những đồ trang trí bằng thủy tinh và pha lê, cùng với những bức tượng nhỏ được bày xung quanh lâu đài.
“Tiểu thư về phòng trước nhé.
Hiện tại lão gia không có ở đây!”
Vi Nhã gật