Mộ Lâm nghe tới đây như sấm sét giữa trời quang.
Hắn liền như hung thần ác sát bóp cổ A Thủy, gằn từng chữ: “Ngươi có biết ngươi vừa nói gì không?”
Mặt A Thủy trắng bệch: “Vương gia….
tha mạng…”
Vi Nhã và Tần Kiệt đang nói chuyện, thấy có biến ở gần đó liền qua xem.
Mộ Lâm đang bóp cổ A Thủy.
Mặt A Thủy tái mét.
“Dừng tay” Tần Kiệt hô lớn
Bỗng Mộ Lâm cau mày, hai tay chống lên đùi, thở hồng hộc.
Vi Nhã vội đỡ hắn ngồi xuống bậc thềm, định dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn nhưng lại bị hắn gạt ra.
Hắn không cần cô thương hại.
A Thủy sau khi ổn định hô hấp, nhân lúc không ai chú ý liền nhanh chóng lẩn đi.
“Để thần đi gọi đại phu”
“Không được gọi đại phu”
“Nhưng mà…”
“Ngươi cứ theo kế hoạch mà làm”
Thời gian nay phía nam Nam quốc bắt đầu mưa thuậng gió hòa.
Lão hoàng đế đang ráo riết chiêu mộ binh lính.
Nếu như Tần Kiệt còn lưỡng lự, lão hoàng đế sẽ đầu độc Vương Lạc Tiên và khống chế Tần gia.
“Cái này…”
“Cứ làm theo lời ta nói”
Tần Kiệt cáo lui mà lòng nặng trĩu.
Trong lòng hắn giờ đây có chút nghi ngờ, cũng có chút bất mãn.
Hắn cho rằng công chúa đã thay đổi, sẽ cùng hắn ngăn cản cuộc chiến phi nghĩa này.
Nhưng không, đến cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn chiến tranh.
A Lục đi ngang qua gần đó liền nhìn thấy.
Nàng ta hốt hoảng chạy đến: “Vương gia!”
Nàng ta đẩy Vi Nhã ra: “Ngươi hại vương gia còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn dây dưa tới lúc nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của A Lục, Vi Nhã cười lạnh: “A Lục muội muội, muội quen biết với Vương gia sao?”
“Ta… ta là ái mộ Vương gia!” Không thể để nàng ta biết mình là thành viên Mật Các.
Vi Nhã nâng cằm A Lục lên, lưỡi dao không biết từ đâu đang lướt trên khuôn mặt nàng ta: “Gan muội cũng lớn đấy, người của ta mà cũng dám dòm ngó?”
Tiểu An, nàng ta là một tên điên!
Đôi mắt nàng ta không còn sự linh động thường thấy, thay vào đó chỉ có sự hờ hững đến đáng sợ.
A Lục nghĩ mình nhìn nhầm.
Nàng ta hất con dao đang lướt trên mặt mình ra.
“Keng!” Con dao bay một vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.
“Tiểu An, ngươi đúng là đồ điên”
A Lục tấn công Vi Nhã.
Vi Nhã thuận thế tránh khỏi nàng ta.
Đánh một hồi, Vi Nhã liền rơi vào thế yếu.
A Lục nắm bắt cơ hội liền ra đòn quyết định.
Nhưng không ngờ Vi Nhã nhặt được con dao từ bao giờ, chém vào cánh tay nàng ta.
Máu chảy không ngừng.
“Muội muội tốt nhất nên an phận.
Đừng có bất kỳ suy nghĩ không thực tế nào”
Nói xong, cô bế ngang Mộ Lâm lên, đưa vào phòng hắn hay dùng.
“Có nên cứu anh không đây?” Dù sao cũng chỉ là một tiểu thế