“Ngươi và Tần gia đã cống hiến cho triều đình biết bao năm, cũng đến lúc lo cho hạnh phúc bản thân mình rồi.”
[Ký chủ! Cô làm tôi cảm động quá!]
Ta không nói vậy thì hắn không chịu về đâu.
Như vậy làm sao ta có thể thực hiện nốt nhiệm vụ phụ của hệ thống dỏm nhà mi chứ?
Vậy mà nó còn tưởng cô quan tâm thật chứ!
Nó còn nhớ ký chủ từng thề thốt đập chết nam nữ chủ.
Vậy mà qua 2 thế giới rồi, cô vẫn không hề động đến bọn họ, cùng lắm là khiêu khích vài câu.
Đột nhiên hắn quỳ xuống: “Công chúa, thần cùng Tần gia mãi mãi trung thành với triều đình, trung thành với hoàng thất”
Nam chủ từ chán ghét chuyển sang trung thành với mình, đúng là rất có cảm giác thành tựu nha.
“Các ngươi đang nghe lén cái gì?”
Ồ! Bảo bối về rồi!
Mộ Lâm bước vào, thấy Tần Kiệt đang quỳ cạnh giường, hắn hơi nhíu mày, rút một phong thư đưa cho Tần Kiệt: “Tần tướng quân, phiền ngươi đưa bức thư này cho hoàng đế Nam quốc”
Tiểu Man cùng Tiểu Nguyệt nhanh chân chạy tới đẩy Tần Kiệt ra cửa: “Tần tướng quân, cũng muộn rồi, ngài nên về Nam quốc của ngài đi, công chúa ở đây Vương gia sẽ chăm sóc cẩn thận” Hai người cố ý nhấn mạnh phần cuối.
Mộ Lâm mang tới cho cô một bát thuốc, mùi thuốc bắc xộc vào mũi làm cô khó chịu.
Hắn đỡ cô ngồi dậy, múc từng thìa cho cô.
Vi Nhã ngửi ngửi: “Cái gì đây?”
“Là thuốc.
Uống đi rồi ta đưa nàng đi dạo”
Vi Nhã nhắm mắt nhắm mũi uống hết bát thuốc.
Ọe!
Mộ Lâm liền đỡ Vi Nhã rời giường.
Nhưng chân vừa chạm đất, cô liền ngã dúi dụi, may mà có Mộ Lâm đỡ cô.
Từ lúc nào mà cô đến đứng dậy cũng không nổi thế?
Mộ Lâm liền quỳ một chân xuống, đưa lưng ra.
Gì đây?
“Ta cõng nàng đi”
Trái tim Vi Nhã liền lỡ một nhịp.
Mộ Lâm chầm chậm bước đi, vừa đi vừa giới thiệu vương phủ của hắn.
“Cửu thúc” Cô khẽ gọi.
“Sao trong vườn lại chẳng có bông hoa nào thế?”
Mộ Lâm lắc đầu: “Ta không thích hoa, chúng quá mỏng manh, sớm nở tối tàn”
Vi Nhã hơi bất ngờ với câu trả lời này của hắn, cô lẩm bẩm: “Mọi thứ đều trải qua quy luật hình thành, phát triển và suy tàn”
“Nhưng tình cảm của ta với nàng sẽ luôn vĩnh cửu” Mộ Lâm nói chắc nịch.
Hắn tin dù thế nào hắn cũng sẽ yêu Nhã Nhi như vậy.
Vi Nhã cười thầm: “Đừng khoác lác!”
Cô không tin tình cảm sẽ không thay đổi, có những lúc cô nhiệt huyết, cũng có những lúc cô mệt mỏi, nhưng với cô, tình cảm không chỉ là cảm giác, mà còn là trách nhiệm.
Từ lúc cô cùng hắn nói chuyện yêu đương, cô đã xác định như vậy, tiền đề là hắn cũng ý thức được điều đó.
“Người không hỏi ta ngọc bội ở đâu sao?”
“Ta tin nàng sẽ không hại ta”
Làm sao đây, làm sao đây? Càng ngày càng yêu chết bảo bối rồi!
“Ta để ở một nơi rất, rất, rất an toàn” Cô ghé vào tai hắn nói địa điểm.
Ngực của cô cọ vào lưng hắn, hơi thở phả vào tai hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
“Đi về thôi!” Hắn cảm thấy nếu còn đi thêm lúc nữa thì sẽ không kìm được