“Giết ta?” Vi Nhã không thể tin vào tai mình
Bảo bối cô nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa bây giờ lại đòi giết cô?
Dạ Huyền cười khẩy một cái: “Ngươi sợ sao?”
“Ma quân, đây cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ vì Hắc Khuyển đi theo đồ nhi của ta một quãng đường mà đòi giết, không hợp đạo lý”
“Ma giới làm việc chưa từng tuân theo đạo lý, Tử Quân thượng tiên, ngươi nói như vậy là thừa rồi”
Bất chợt, Dạ Huyền thi pháp đánh lên Vi Nhã.
Vi Nhã theo phản xạ dựng lên một bức tường băng, nhưng cũng không khỏi bị đánh văng mấy mét.
Máu tanh từ cổ họng trào ra.
Hắn định giết cô thật.
Tử Quân thượng tiên liền ra tay chống trả.
Hai người cứ vậy so chiêu.
Nhưng Tử Quân có vẻ nhỉnh hơn một chút.
Dù gì cũng là nam chủ.
Sau một hồi tung chưởng, đám đồ nhi mới lọ mọ chạy tới.
“Sư muội, muội sao thế này?” Đại sư huynh Đạo Khương vội vàng đỡ Vi Nhã dậy.
“Khụ khụ, không sao” Vi Nhã xua xua tay.
“Nôn ra máu như vậy còn bảo không sao.
Ma giới thật sự không hề nói lý lẽ” Nhị sư huynh Đạo Cẩn lắc đầu.
Sư muội yếu đuối như vậy mà hắn cũng ra tay được.
Ba vị sư huynh liền bày trận, giúp đỡ Tử Quân, nhưng lại bị Hắc Khuyển ngăn lại.
Trong lúc hai quân giao chiến, Vi Nhã ngồi một bên vận lực trị thương.
Thấy phục hồi được kha khá, Vi Nhã bèn nhân lúc mọi người không chú ý, lén đánh một chưởng tới chỗ Dạ Huyền.
Dạ Huyền liền lùi xa mấy bước.
“Chính đạo các ngươi còn chơi đánh lén?”
Vi Nhã ngữ khí đương nhiên: “Đó gọi là chiến thuật”
“Bổn quân thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”
Vi Nhã liền nở nụ cười lạnh: “Hươu chết vào tay ai còn chưa biết, ma quân đại nhân có muốn thử không?”
Mọi người trố mắt nhìn cô.
Hôm nay Đạo Hoan ăn phải gan hùm rồi sao, không phải, mà là Đạo Hoan bị đánh tráo.
“Đạo Hoan, không được hồ nháo” Tử Quân cảnh cáo.
Sao hôm nay Đạo Hoan lại lớn mật như vậy chứ?
“Ồ, ngươi tự tin như vậy?”
Vi Nhã vân vê tay áo: “Cũng không có gì, chỉ là ma quân có một số thói quen”
Cái gì đây? Đang tự nhiên lại nhảy sang thói quen của hắn, nàng ta đang âm mưu gì?
“Chắc hẳn ma quân cũng không muốn người khác biết đâu nhỉ!”
Vi Nhã liền dùng phương pháp truyền âm truyền cho Dạ Huyền.
Hắn liền đen mặt: “Sao ngươi biết?” Cô cứ như trốn dưới gầm giường nhà hắn vậy.
Vi Nhã liền đặt ngón tay lên miệng: “Bí mật” rồi cười khúc khích
“Xem ra không giết ngươi không được”
Vi Nhã lập tức thay đổi sắc mặt: “Ma quân đại nhân, giết người là không tốt đâu”
“Vậy sao?” Dạ Huyền liền phóng một chiêu về phía Vi Nhã.
Tử Quân liền chặn lại.
“Đồ nhi của ngươi dám vô lễ với bổn quân, ngươi còn muốn bao che cho ả? Ngươi không sợ một ngày nào đó ta lên san bằng Đạo Linh Sơn sao?”
“Đạo Hoan, mau xin lỗi ma quân” Tử Quân quắc mắt.
Vi Nhã bước