“Hai người chạy trước đi, ta sẽ ngăn bọn họ” Dạ Huyền lúc này mới lên tiếng.
“Này, đồ ngốc như cậu ở đây để nạp mạng cho bọn họ hả?” Đường Tiểu Vũ hơi lo lắng.
Dạ Huyền không để ý tới hắn, bước thẳng tới chỗ Vi Nhã, cười buồn: “Ta cảm thấy như giấc mơ này là báo ứng của ta vậy.
Ta lúc này có lẽ cũng cảm nhận được cảm xúc của nàng lúc đó.
Nhưng ta cũng sẽ như nàng, sẽ không bỏ cuộc”
Vi Nhã nghiêng đầu.
Thật không hiểu hắn đang nói cái gì.
Đám người kia đã đuổi tới, Đường Tiểu Vũ kéo tay cô chạy trốn.
Chạy được một đoạn, Vi Nhã liền dừng lại, khiến Đường Tiểu Vũ cũng dừng lại theo.
“Chị, sao vậy?”
Vi Nhã bình tĩnh gỡ tay em trai ra: “Chạy tới đây thôi là được rồi”
“Chị…”
Vi Nhã vỗ vai hắn: “Em trai à, em còn phải học hỏi nhiều”
“Ý chị là sao?’ Đường Tiểu Vũ không hiểu.
Vi Nhã nở một nụ cười âm hiểm.
Đám người đó, không phải là kẻ thù của Đường gia, mà chính là người của Đường gia, ngay cả Đường Tiểu Vũ cũng không biết được sự tồn tại của họ.
Người đứng sau màn kịch này, chính là cô.
Sở dĩ cô tạo ra màn kịch này, cốt là muốn thử tên Dạ Huyền kia, hắn thực sự trung thành, hay diễn kịch, mục đích của hắn là gì.
Nhưng có lẽ màn kịch này nên dừng lại thôi.
Cô cảm thấy mình sắp lún sâu vào vai diễn này rồi.
“Chị, chị bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hỏi vớ hỏi vẩn, chị đây mới 17 cái xuân xanh thôi” Em có biết hỏi tuổi phụ nữ là rất bất lịch sự không?
“Vậy mà em cứ tưởng chị là yêu quái ngàn năm” Người đâu mà suốt ngày tính kế người khác!
Vi Nhã liền đạp em trai một phát.
Nếu Tiểu Vũ chịu tiếp nhận giáo dục thừa kế của ông già thì bổn công chúa đã không phải chịu khổ như vậy.
“Ấy, chị đi đâu vậy?”
“Nhìn em ngứa mắt”
Đường Tiểu Vũ nhìn bóng chị gái mình khuất dần.
Tính cách của bà chị như vậy, không hiểu ai có thể trị được chị ấy ngoài ông già ở nhà đây?
- -------------------------------------------------------
“Đại tiểu thư, thực sự chúng tôi không cậy được gì từ miệng hắn ta cả”
Vi Nhã nhìn một đám mặt mũi sưng vù: “Một đám người các cậu mà không đánh nổi một người sao?” Tuy rằng hắn lợi hại, nhưng không tới mức đánh được cả đám vệ sĩ ngầm của Đường gia đấy chứ?
“Hắn quá lợi hại rồi, nhưng tiểu thư yên tâm, hắn hiện đang ở trong bệnh viện rồi”
“Ai bảo các cậu đánh hắn nhập viện hả?” Vi Nhã nói xong liền cảm thấy hơi hoang mang.
Cô cảm nhận được tim mình như bị kim chích một cái, hơi nhói nhói.
Sao vậy chứ? Cô sống trên đời không phải là lâu, nhưng máu tanh cũng đã nhuộm đỏ cả hai tay rồi.
Chỉ là một tên ngốc bị đánh nhập viện thôi mà!
- ---------------------------------------------------------
Dạ Huyền đã nằm trong bệnh viện cả ngày.
Ngày hôm đó hắn đã liều hết sức mình rồi.
Nhưng không có ma lực thật bất tiện.
Tuy rằng thân thủ hắn ở ma giới cũng coi như là bậc nhất, nhưng từ lâu đã không luyện tới, độ nhanh nhạy cũng giảm đi phân nửa.
Đường Tiểu Vũ liền ngả ngớn đến thăm hắn.
Trên tay còn cầm theo một bó hoa to.
“Đây là quà cảm ơn của tôi, chúc cậu nhanh chóng bình phục”
“Hai người không bị thương chứ?”
Trời ạ, tên ngốc này thật lương thiện.
Bị người ta chơi một vố mà còn hỏi han quan tâm.
Đường Tiểu Vũ âm thầm xin lỗi hắn thay cho chị gái mình.
“Không sao, tôi và chị không có vấn đề gì.
Ngược lại là cậu ấy, vì bảo vệ hai chị em tôi, thật sự vất vả rồi”
Dạ Huyền nhắm mắt cảm nhận ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ.
Khi mới nhậm chức ma quân, hắn liền lên tu tiên giới một chuyến.
Ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp len lỏi