Ở bên kia, mọi người đã lần lượt trở về khu nghỉ dưỡng để ăn trưa, chuẩn bị rời khỏi làng.
“Yeah, khoai lang, itadakimasu” Minh Ngọc hiện giờ đã trở thành tín đồ của khoai lang.
Đang cầm củ khoai lang nóng bỏng trên tay thổi phù phù, bỗng dưng có tiếng nói làm cô giật mình: “Sao không thấy bạn học Từ?”
Minh Ngọc liền quay đầu lại thì thấy Cố Đinh lù lù đứng đằng sau, khiến cô suýt nghẹn.
“Cậu tìm Vi Nhã làm gì?”
Cố Đình đắn đo một lúc: “Tôi muốn cảm ơn cậu ấy”
Minh Ngọc nuốt hết miếng khoai vào miệng rồi nói: “Buổi sáng cậu ấy nói sang làng bên rồi, sẽ về muộn một chút”
Làng bên?
Một mình cô sang làng bên làm gì?
Đến khi bữa trưa kết thúc, Vi Nhã cũng chẳng thấy trở về.
Lúc này mọi người mới thực sự lo lắng.
Tốt xấu gì Vi Nhã cũng là đại tiểu thư của tập đoàn trang sức Lệ Thiên.
Bây giờ cô mất tích, bọn họ làm sao ăn nói với chủ tịch Từ?
Vậy là toàn thể nhà trường huy động nhân lực đi tìm.
Tiêu Yên lo lắng: “Có thể cậu ấy bị lạc đường chăng?”
Cố Đình lắc đầu: “Không đâu, phán đoán phương hướng của cậu ấy rất tốt”
Minh Ngọc hoài nghi: “Hay là cậu ấy mải chơi ở đâu rồi?”
Cố Đình lại lắc đầu: “Không đâu”
An Dĩ Mặc liền chen vào: “Chắc lại đi bắt nạt những người nông dân kia rồi”
Cố Đình lập tức đứng dậy: “Tôi sẽ đi tìm cậu ấy”
An Dĩ Mặc liền nắm vai hắn: “Bây giờ cậu định tìm ở đâu?”
Cố Đình liền đáp: “Bạn học Từ nói rằng mình sang làng bên”
Làng bên?
Mặc kệ mọi người ngăn cản, Cố Đình liền đi tìm Vi Nhã.
“Aiz, Vi Nhã là bạn tôi, tôi sẽ cùng cậu đi tìm cậu ấy” Minh ngọc lập tức tiến lên, dồn hết dũng khí nói.
An Dĩ Mặc cũng đứng dậy: “Cái cô đại tiểu thư kia, chuẩn bị về rồi mà còn gây chuyện, để tôi gặp lại cô ta, sẽ giáo huấn lại”
Tiêu Yên cũng không chịu lép vế: “Tôi cũng sẽ đi tìm Vi Nhã”
Vậy là một câu chuyện học đường trở thành một câu chuyện phiêu lưu.
Còn Vi Nhã?
Mở mắt ra đã thấy chân tay bị trói chặt.
Mẹ kiếp!
Đây là đâu?
Hình như cô đang mặc… hỷ phục? Lại còn thời cổ đại?
Vậy cái phòng rung lắc này chắc là kiệu hoa rồi?
Chẳng phải đây là truyện học đường sao?
Vi Nhã vận dụng hết bảy bảy bốn mươi chín kỹ năng của mình tháo dây trói.
Cô liền hé rèm cửa ra.
Có vẻ như cô đang ở trong rừng.
Bỗng dưng kiệu hoa dừng lại.
Vi Nhã liền rút cây trâm trên đầu thủ sẵn trong tay.
Cửa rèm từ từ mở ra.
Bà b án nước chè?
Vi Nhã liền dùng cây trâm đâm tới.
Bà b án nước chè sợ hết vía liền ngã xuống đất.
Vi Nhã lập tức giơ cây trâm ra đe dọa: “Nói, ai sai các người bắt cóc tôi?”
Xung quanh cô là một đám người cao to lực lưỡng, ai nấy cũng chực chờ tơi bắt cô.
“Cô gái xinh đẹp, từ khi gặp cô chúng tôi đã thấy được số phận của cô sẽ trở thành cô dâu của thần làng.
Là cô dâu của thần làng vinh dự biết bao, đáng lẽ cô nên cảm thấy tự hào”
Tự hào cái rắm!
“Sao các người lại chọn tôi?”
Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm: “Vì cô là con gái của Từ Chấn Hiệp”
Bà b án nước chè kể hết mọi chuyện, nhưng có một chuyện bà ta chưa kể, đó là người dầu tư dự án khu du lịch, cưỡng chế người dân bán đất, chính là ba Từ.
Vì thế lực của ba Từ quá mạnh, có thể lấy lại đất, nhưng không thể làm gì ba Từ, bọn họ liền chuyển mục tiêu sang Vi Nhã.
Vi Nhã chẳng hiểu sao bọn họ lại nghĩ vậy.
Nhưng…
Trong cơ