Hạ Tình Tình tỉnh lại trong một trận xóc nảy, cả người đau nhức không thôi, yết hầu khô khốc cô cùng, cô cảm giác tứ chi mình đều bị cột chặt, nằm ở trên rơm rạ. Miễn cưỡng làm mình bình tĩnh lại, âmthầm đánh giá một phen, chung quanh tất cả đều là rơm rạ, tựa hồ cô ở trong một chiếc xe chở rơm, ánh sáng thực ảm đạm, nhìn không thấy bên ngoài, thấy không có gì khác thường, mới ở trong lòng gọi hệ thống truyền cốt truyện.
Đoạn ký ức lớn dũng mãnh tràn vào óc, Hạ Tình Tình tức khắc cảm thấy đầu hôn não trướng, thiếu chút nữa ngất xỉu đi, đây là việc lúc trước không có, vừa định hỏi hệ thống, nó liền giải thích trước một bước: "Ký chủ, lúc trước năng lượng của tôi bị suy yếu hơn một nửa, miễn cưỡng có thể duy trì tiến hành nhiệm vụ, nhưng cũng mất đi rất nhiều đặc quyền, hiện tại cô tiếp thu cốt truyện sẽ bị đau đầu chỉ là một phần, về sau nhiệm vụ cũng sẽ tăng thêm khó khăn lớn." Thanh âm hệ thống nghe có chút nghiêm túc, "Hơn nữa, tôi phát hiện đi vào thế giới này, năng lượng của tôi lại giảm bớt một phần, cho nên ký chủ, chúng ta cầu mau chóng kiếm lấy điểm đổi năng lượng, bằng không chờ đến lúc năng lượng hoàn toàn khô kiệt, chúng ta sẽ hoàn toàn di lưu ở thế giới này!"
Hạ Tình Tình rùng mình, trong lòng một trận khủng hoảng, nhưng cô biết hiện tại không phải thời điểm sợ hãi, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mới là mấu chốt! cô nỗ lực tĩnh tâm, bắt đầu nghiền ngẫm cốt truyện.
Đây là một thế giới cổ đại. Thân thể này tên là Lý Uyển Tình, là một bé gái mồ côi ở Hạnh Hoa Thôn, phụ thân nàng sinh thời là thợ săn, tên là Lý Thanh, một lần săn thú gặp mãnh hổ, vật lộn đến thân bị trọng thương mà chết, lúc đó thê tử hắn đang hoài thai bảy tháng, nghe tin dữ, kinh đau mà sinh non, sinh ra một nữ hài liền đi. Nữ hài trong một ngày mất cả song thân, còn bởi vì sinh non mà thân thể yếu nhược, làm người ta thương tiếc không thôi. Sau đó nàng được một thợ săn họ Lý khác ở trong thôn thu dưỡng, thợ săn này tên là Lý Thiết, giao tình cùng Lý Thanh không tồi, cũng là người sống sót duy nhất trong lần săn thú đó, hắn có một nhi tử tên là Lý Tấn.
Lúc ấy Lý Tấn bốn tuổi, đối với tiểu muội muội mới tới nhà này, thì tò mò lại vui sướng. Bắt đầu từ ngày đó, hắn thường ghé vào mép giường Lý Uyển Tình, ngẩn ngơ cả ngày. Từng ngày đi qua, Lý Uyển Tình và Lý Tấn dần dần lớn lên, cảm tình cũng càng ngày càng tốt, đặc biệt là Lý Tấn, bởi vì Lý Uyển Tình từ nhỏ yếu ớt, hắn luôn một tấc cũng không rời đi theo bên nàng, sợ nàng có gì sơ xuất. Trong thôn thường có người trêu ghẹo Lý Tấn như là che chở tức phụ mình. Lý Tấn cũng chỉ cười cười không phản bác. Dần dần, mọi người tựa hồ cũng coi nhưLý Uyển Tình là con dâu nuôi từ bé của Lý gia, sau khi lớn lên là sẽ gả cho Lý Tấn.
Đây vốn là chuyện xưa thanh mai trúc mã, tràn đầy ôn nhu, nhưng mà luôn có
người ở giữa làm khó dễ, người này là mẫu thân Lý Tấn, Vương Tú. Vương Tú là nữ nhi một phu tử ở thôn bên cạnh, từng đọc qua một ít sách. Thân là nữ tử, trên người mang vài phần khí chất thư hương, ở trong thôn lại xa khôngbằng những nữ tử nhà nông biết làm việc. Thậm chí trước kia thường có người ở sau lưng chê cười Lý Thiết, cưới người đẹp chứ không dùng được. Lý Thiết thật ra trước nay chưa nói gì, thậm chí đối với nàng thực tốt, cũng không để nàng làm việc nặng, nhưng Vương Tú không cam lòng. Loại không cam lòng này, làm nàng đem hết tinh lực đặt ở trên người nhi tử Lý Tấn, nàng khát vọng nhi tử có một ngày trở nên nổi bật, đưa nàng đi khỏi thôn này. Cho nên đối với Lý Uyển Tình ảnh hưởng đến Lý Tấn, trước nay nàng không có sắc mặt tốt, nàng cảm thấy một bé gái mồ côi nông thôn làm sao xứng đôi với nhi tử mình. không vui này theo Lý Uyển Tình từng ngày trổ mã, càng ngày càng tú mĩ mà trở nên đặc biệt mãnh liệt.
Lý Tấn là hài tử phi thường thông minh, năm mười ba tuổi, hắn thi hương được đệ nhất, rồi sau đó vào kinh tham gia thi hội, Vương Tú cao hứng hỏng rồi, bận rộn vài ngày chuẩn bị quần áo mới tinh và hành lý cho nhi tử, luôn mãi dặn dò hắn. Lý Tấn nghiêm túc lắng nghe, chờ Vương Tú nói xong, hắn mới nóimột câu, hy vọng mẫu thân chiếu cố tốtUyển Tình, Vương Tú tuy không tình nguyện, cũng đã đáp ứng. Trước khi đi, Lý Tấn đi vào phòng Lý Uyển Tình, cười sờ sờ đầu nàng, nói một câu, cẩn thậntự chiếu cố mình, ngoan ngoãn chờ ta trở lại, sau đó rời đi trong ánh mắt ngây thơ lại không nỡ của Uyển Tình.