Đầu mùa xuân tháng ba, chợt ấm chợt rét, tuyết tan, vạn vật sống lại, huyện thành Phù Lương đã náo nhiệt lên rất nhiều.
trên đường phố,người buôn bán nhỏ, các cửa hàng, người qua lại nối liền không dứt, trên mặt mỗi người tràn đầy vui sướng.
Huyện Phù Lương là một huyện thành ấm áp, nổi danh về trồng trà, đất đai phì nhiêu, khí hậu hợp lòng người, bá tánh thuần phác. Đặc biệt là huyện lệnh hiện nay, Tần đại nhân, lấy dân làm gốc, thống trị có cách.
nói đến Tần huyện lệnh này, bá tánh không một ai không mở miệng khen ngợi. Tần huyện lệnh tên là Tần Sâm, ông làm người chính trực thân dân, đã nhậm chức mười năm, cũng không cắt xén bá tánh.Dưới sự thống lĩnh của ông, bá tánh trong huyện an cư lạc nghiệp, cuộc sống càng ngày càng tốt.
Hơn nữa, Tần đại nhân diện mạo anh khí tuấn lãng, trong nhà chỉ có một kiều thê thanh mai trúc mã, mười mấy năm qua phu thê ân ái, chưa bao giờ nạp thiếp, cũng không có thông phòng, quả thực là đối tượng được toàn bộ nữ tử trong huyện tôn kính, ngưỡng mộ.
Ông không chỉ là trượng phu tốt, càng là phụ thân tốt.
Mười ba năm trước, Tần phu nhân sinh hạ một nữ nhi, vừa lúc gặp được một đại sư đichơi qua đến phê mệnh, kết quả mệnh cách lại làm mọi người giật mình, là trời sinh thiếu một hồn một phách, sợ là cả đời đều sẽ si ngốc.
Kết quả này làm Tần phu nhân còn đang ở cữ trực tiếp bi thương mà hôn mê bất tỉnh, lúc đó Tần Sâm cũng đau xót vô cùng, ông trấn an thê tử, đặt tên nữ nhi là Tần Tình, nhũ danh Tần Bảo, ý nghĩa là mặc kệ tương lai thế nào, nàng đều là bảo bối của Tần gia.
Mười mấy năm qua, ông cũng thật sự làm được. Dù ông hay là Tần phu nhân đều sủng đến tận xương tủy nữ nhi si ngốc, từ nhỏ không khóc không nháo cũng không nói chuyện này. Cho dù bảy năm trước tiểu nhi tử Tần Lãng ra đời, cũng không ảnh hưởng đến hiện trạng, ngược lại trong nhà nhiều thêm một"tỷ khống".
Người tốt cuối cùng sẽ có báo đáp, một năm trước, Tần gia tiểu thư đột nhiên thanh tỉnh lại, làm Tần phu nhân vui quá mà khóc, Tần đại nhân cũng ngày ngày xuân phong đầy mặt, Tần tiểu công tử càng cả ngày dán chặtlấy tỷ tỷ cùng hắn chơi đùa, ôn nhu mà cười với hắn. Các bá tánh cũng sôi nổi mang thiện ý chúc phúc chúc mừng.
Nghe đồn Tần gia tiểu thư diện mạo cực mỹ, tính cách ôn hòa, hiện giờ mười bốn tuổi, đã có không ít công tử thiếu gia ám chỉ muốn tới cửa cầu hôn, chẳng qua đều bị Tần đại nhân đen mặt "mời" đi ra ngoài, có người chưa từ bỏ ý định cả ngày bồi hồi ở cửa Tần phủ, muốn trộm đáp lời cùng Tần gia tiểu thư, cũng đều bị Tần tiểu công tử không lớn không nhỏ "trả thù".
Từ khi Tần gia tiểu thư thanh tỉnh rồi, toàn huyện thành trở nên náo nhiệt, cũng càng thú vị.
Lý Tấn sửa sang lại bản du ký mới viết trên bàn, đi đến bên cửa sổ, nhìn trăng sáng bên ngoài, suy nghĩ có chút bay xa.
Ba năm trước đây, hắn rời kinh thành, hoàng đế không muốn hắn từ quan, hứa hẹn bảo lưu lại quan tịch và bổng lộc, hy vọng hắn du lịch xong, còn có thể trở về làm việc. hắn mấy phen chối từ khôngđược, đành phải đáp ứng.
Ba năm này, hắn đi khắp muôn sông nghìn núi, viết mấy chục quyển du ký, vẽ vô số phong cảnh mỹ lệ. một đường đi tới, hắn gặp rất nhiều người, rất nhiều việc, xem thế gian vui buồn tan hợp, tâm cảnh cũng rộng mở hơn một chút, không còn giống cái xác không hồn như trước.
hắn vẫn mỗi thời mỗi khắc đều nhớ nàng, lúc nhớ tới nàng vẫn đau lòng khó nhịn. Khó chịu đến mức chịu không nổi, hắn liền mở những đồ du ký và tranh vẽ ra, trước không khí hư vô, ôn nhu giảng thuật tình cảnh cùng tâm cảnh lúc đó, thật giống như nàng đang ngồi ở bên hắn, mắt cười cong cong nghe hắn miêu tả.
Đó là động lực chống đỡ hắn sống tiếp. hắn đã đáp ứng nàng, nhất định sẽ cố gắng sống tốt.
Nửa tháng trước, hắn đi tới huyện thành này, nơi này đối với hắn không hiểu sao lại có lực hấp dẫn lớn, trong huyện trên mặt mỗi người tựa hồ vĩnh viễn đều treo nụcười ấm áp hạnh phúc, làm hắn thậm chí có ý nghĩ trường kỳ ngốc ở nơi này.
hắn mua một cái tiểu viện ở phía đông thành, chuẩn bị ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian.
Ngày đó, Lý Tấn dậy sớm, ngoài phòng thời tiết vừa độ, ấm át dào dạt, không biết tại sao, hắn đột nhiên có hứng thú muốn đi ra ngoài dạo chơi.
trên đường náo nhiệt trước sau như một, không ít bá tánh nhiệt tình chào hỏi hắn, lộ ra mỉm cười thiện ý, làm tâm tình của hắn cũng nhiễm vài phần vui sướng.
đi hơn nửa canh giờ, hắn cũng có không ít thu hoạch, đang chuẩn bị xoay người trở về, lại liếc thấy cách đó không xa một cửa hàng, liền dừng bước chân.
Đó là một cửa hàng bán y phục cho nữ nhân, bên trong tụ tập không ít tiểu cô nương, sinh ý rất tốt. Nhưng cái đó hắn đều không nhìn thấy, duy nhất làm hắn để ý hoảng hốt, là một cái váy đỏ trên giá treo ở giữa.
Cái kia váy hình thức cũng không xuất chúng, lại làm hắn nổi lên mong nhớthật lâu trước kia, có tiểu cônương đã từng trông
mong nhìn một cái váy giống như đúc cái này, vẻ mặt hâm mộ khát vọng mà nói"thật xinh đẹp a". Lúc ấy hắn liền nhớ kỹ, đợi gom đủ tiền muốn trộm đi mua, lại được báo cho biết váy kia đã bị bán, việc này cũng thành tiếc nuối trong lòng hắn.
Đột nhiên hồi ức không kịp phòng ngừa làm hốc mắt hắn có chút nóng lên. hắn nhịn không được đi vào trong cửa hàng, lại có người trước hắn một bước bảo chưởng quầy gỡ váy đỏ xuống. hắn tức khắc có chút vội, vừa định thương lượng cùng người mua có thểnhường váy cho hắn không, lại trong lúc đối phương lơ đãng nâng mặt thì mở miệng.
Đó là một khuôn mặt cực kỳ kiều diễm, mặt trái xoan tinh xảo, làn da trắng nõn, mày liễu như nguyệt, một đôi mắt đào hoa doanh doanh động lòng người, cái mũi tú khí, đôi môi đỏ thắm.
rõ ràng là diện mạo cực kỳ xa lạ, lại làm lòng hắn đột nhiên chấn động, máu toàn thân quay cuồng sôi trào, trong mắt không chịu khống chế mà muốn rơi lệ, trong đầu có thanh âm không ngừng vang vọng: Là nàng sao? Là nàng sao! Có thể sao?
Nàng hình như có cảm giác, cũng giương mắt nhìn hắn, đôi mắt hơi hơi trợn to.
hắn nắm chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi, hai chân không chịu khống chế mà đi về phía trước, mở miệng nói năng có chút lộn xộn: "cô... cô nương, xin hỏi... Nàng biết ta sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Tấn quả thực muốn cho mình một cái tát, hắn rõ ràng... rõ ràng không phải muốn hỏi cái này. hắn có chút ảo não, sợ bị nàng coi là đăng đồ tử, rồi lại khẩn trương không biết nên nói cái gì mới tốt. hắn nín thở, sợ bỏ qua bất luận một biểu tình gì trên mặt nàng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, tim đập đến như sắp nhảy ra.
một giây, hai giây, thời gian quá chậm. Giống như thật lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt, hắn rốt cuộc nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt kia, cong khóe miệng, nhẹ nhàng cười: "Chàng nói đi? A Tấn ca ca."
PS: Dạo này mình hơi bận, không có thời gian post truyện đều như trước. Mọi người thông cảm nhé.
Có bạn sẽ thắc mắc vì sao Lý Tần và Tần Tình gặp lại nhau đơn giản như vầy, đó là vì Hạ Tình Tình đãdùng toàn bộ điểm có được từ thế giới này đổi lấy cơ hội cho bọn họ. thật không thể không nói chưa bao giờ có người chơi hệ thống xuyên nhanh nào cool đến như vậy!