Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc

Chương 65: Ca ca mặt than VS trúc mã hoa tâm (5)


trước sau

cô gái trẻ mười lăm tuổi, bị bắt buộc lớn lên.

cô giống con thú nhỏ bị thương, cả người dựng gai nhọn, từng bước bức lui Sở Việt và Phó Vân Hàn muốn tới gần.

Cônhốt mình trong phòng, ôm hai đầu gối cuộn tròn ở góc giường, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, cả ngày chết lặng mà chảy nước mắt.

Mãi đến mấy ngày sau, Sở Mộc Tình cuối cùng đi ra khỏi phòng.

Cômặc váy trắng, xuất hiện ở lễ tang Giang Cầm. Bất quá chỉ ngắn ngủn mấy ngày, khuôn mặt mượt mà đã gầy một vòng, cô bước từng bước về phía trước, làn váy màu trắng nhẹ nhàng bay lên, trên mặt đã từng mỉm cười sáng lạn tràn đầy lạnh băng và đờ đẫn, như hoa tươi đột nhiên mất đi nguồn nước, hai mắt sưng đỏ đầy tử khí.

“Bé cưng…”

Là ai đang gọi cô? A, không biết. không muốn nghe.

Hai chân đứng yên, cô nhìn ảnh trước mặt, người phụ nữ ôn nhu, khuôn mặt tươi cười, trong lòng đau đớn.

Mụ mụ…

cô nhẹ nhàng quỳ xuống, nặng nề dập đầu lạy ba cái.

Đúng lúc này, ngoài cửa xôn xao.

Lộc cộc.

Tiếng giày cao gót tới gần, người tới một thân váy tây trang màu đen, tóc dài buông xõa, dung mạo diễm lệ, khó được không son phấn, dù khóe mắt đã có dấu vết năm tháng, lại không cách nào che dấu một thân khí tràng không cho phép buông bỏ.

Người đó đi đến bên Sở Mộc Tình dừng lại, nhìn phía trước, thu lệ khí đầy người, trong mắt xẹt qua mộttia bi thống.

Bà ấy lẳng lặng đứng hồi lâu, rồi mới xoay người, đi từng bước tới chỗ Sở Việt.

“Bang --”

một cái tát vang dội, mọi người chung quanh hút không khí, lại không ai dám nói. Sở Việt nắm chặt quyền, cứng rắn chịu cái tát này, trong mắt tràn đầy tơ máu, là áp không được đau đớn.

Người phụ nữ thu bàntay, trên mặt không một tia dao động, phảng phất người vừa mới giận dữ vung tay không phải mình.

Sở Mộc Tình vẫn quỳ như cũ, mặt không biểu tình nhìn về phía trước, những gì phát sinh chung quanh không có ảnh hưởng đến cô, đến khi cô đượcngười phụ nữ nhẹ nhàng kéo lên.

“Tôi đưa Mộc Mộc đi chỗ tôi ở một thời gian.”

Người phụ nữhơi nghiêng mặt nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói không có ý tứ dò hỏi, càng như là đang thông báo. Rồi bà quay đầu nhìn Sở Mộc Tình, vươn tay ra với cô.

Sở Mộc Tình lông mi run rẩy, rũ mắt lặng im hồi lâu, rồi cô ngẩng đầu lên, thong thả mà kiên định, đem tay để vào lòng bàn tay bà.

“Bé cưng!”

Sau lưng, Sở Việt và Phó Vân Hàn trăm miệng một lời hô lên, hai khuôn mắt tái nhợt tiều tụy tràn đầy cầu xin.

Bước chân cô ngừng lại, rồi mới nắm chặt tay người phụ nữ đó, đi nhanh về trước, không quay đầu lại.

Người mang Sở Mộc Tình đi, là Tần Úy Nhiên, tổng tài tập đoàn Tần thị.

Tính cách bà ấy giống như diện mạo, minh diễm lại đường hoàng, hơn nữa gia thế bất phàm, bên cạnh cũng không ít người theo đuổi, còn bà từ
mười mấy năm trước, không màng phản đối gả cho bạn đại học là Mạnh Viễn có gia cảnh bần hàn. Rất nhiều người đều không xem trọng cuộc hôn nhân này, mà xác thật nó cũng tan vỡ như phần lớn mọi người mong muốn. Tần Úy Nhiên là thiên kim nhà giàu, khó tránh khỏi có chút kiều khí và cường thế, Mạnh Viễn tính cách ôn hòa lại mang theo tự ti, vĩnh viễn không thể tiến vào vòng giao tế của bà, cũng vĩnh viễn không quen bị người khác dùng ánh mắt coi khinh. Cứ tiếp tục mãi, cuối cùng ông ta không nhịn được, mấy năm sau khi kết hôn liền ngoại tình.

sự việc bị phát hiện, Tần Úy Nhiên cũng không nói gì, không để ý đến ông ta hối hận, bình tĩnh mà ly hôn, đuổi ông ta sạch sẽ ra khỏi thành phố A. Rồi bà kế thừa công ty của cha mình, thành nữ cường nhân sát phạt quyết đoán trên thương trường, thanh danh không thua Sở Việt.

Người như vậy, lại cùng Giang Cầm tính tình dịu dàng, là khuê mật vài thập niên. Thậm chí có thể nói, Giang Cầm là một trong rất ít người có có thể làm mềm khí thế của bà.

Sở Mộc Tình vào Tần gia ở, tạm thời rời đi nơi làm cô thống khổ, lại không biết, từ đây bước vào vực sâu thống khổ khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện