một bữa cơm trưa, hai người đều có chút thất thần.
Sau khi ăn xong, Hạ Tình Tình vừa định cáo biệt Tần Cảnh Chi, lại bị hắn giữ lại.
“Mộc Mộc, cuối tuần, anh bồi em đi chơi.“hắn chắn trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.
“không cần. “cô cười vướt tóc, “Ngày đó em có việc khác.”
Tần Cảnh Chi hung hăng nhíu mày, trong lòng dâng lên một cổ phiền chán. hắn không thích cô hiện tại một chút nào, tươi cười khách sáo
Giả dối. hắn bĩu môi, dùng sức bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng quát: “Em còn muốn như vậy tới khi nào!”
“anh túm đau em. “Hạ Tình Tình thu ý cười, lạnh lùng nói.
“anh.. Tần Cảnh Chi nhìn nhìn cổ tay côphía trên có dấu vết màu đỏ, trên mặt hiện lên một tia ảo não, hắn hơi hơi thả lỏng lực đạo, lại không buông ra, rũ mắt thấp giọng, “La Vận là anh sơ sẩy, anh đã giải quyết cô ta!”
Cho nên, em có thể đừngtức giận,đừng không để ýanh, đừng cự tuyệt anh không.
Em có thể, vẫn giống như trước hay không.
Hạ Tình Tình biểu tình đạm mạc nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng: “Em đã biết, cho nên, anh có thể buông ra không?"
“Em!” Tần Cảnh Chi bởi vì cô lãnh đạm, trong lòng đột nhiên corút một chút, tức giận lại khổ sở, còn có một tia ủy khuất nhàn nhạt. hắn không chịu buông tay, cố chấp nhìn cô, đổi lấy ánh mắt cô càng ngày càng lạnh.
Rốt cuộc, hắn suy sụp buông lỏng tay ra.
Hạ Tình Tình xoa xoa cổ tay, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
“Như vậy, em đi về trước.”
Tần Cảnh Chi đột nhiên cảm thấy mình nói cái gì cũng thừa, ánh mắt cô nhìn hắn, xa lạ như vậy, hắngiống như từ trong đó rốt cuộc không tìm thấy ấm áp và tình yêu đã từng có.
Miệng càng ngày càng chua xót, hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, thật lâu sau, mới tự giễu cười, lẩm bẩm nói: “So với trong tưởng tượng còn khó chịu hơn.”
Sáng sớm thứ năm, Phó Vân Hàn từ trên giường ngồi dậy, hắn cơ hồ một đêm không ngủ.
hắn thay tây trang màu đen sạch sẽ, nghiêm túc thắt cà vạt, rửa mặt xong liền ra cửa.
9 giờ, hắn ôm một bó hoa, lẳng lặng đứng ở chân núi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nửa giờ sau, Sở Việt từ trên núi đixuống, nhìn thấy hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, theo thói quen định vỗ vỗ vai hắn: “Vân Hàn, con tới.”
hắn gật gật đầu, theo bản năng nhìn về phía sau.
Sở Việt hiểu rõ, khe khẽ thở dài, cười khổ lắc đầu: “Bé con đã tới sớm hơn ta một bước.”
Phó Vân Hàn cúi đầu, cáo biệt Sở Việt, từng bước một lên núi.
hắn nhẹ nhàng đặt bó hoa ở bên bó hoa nhài màu trắng. Cúi đầu nhìnkhuôn mặt người phụ nữ ôn hòa tươi cười trênbia mộ, trong mắt xẹt qua sắc màu ấm áp.
“Dì Cầm, con tới thăm người.”
hắn từ nhỏ tính tình trầm mặc, bởi vậy mỗi lần tới, hắn đều ở trước mộ lẳng lặng đứng nửa giờ.
Mỗi lần hắn đều là người tới thứ ba, trước hắn chính là Sở Việt, sớm nhất, vĩnh viễn là Bé con.
Kỳ thật năm thứ nhất, hắn và Sở Việt đều đến sớm, sau đó, bọn họ thấy, cô gái nhỏ quỳ gối trước mộ, khóc đến lặng đi. Tiếng khóc đau đớn kịch liệt, làm cho
tim bọn họ như bị đao cắt.
Bọn họ biết cô không muốn nhìn thấy bọn họ, đặc biệt là tại đây ngày này.
Cho nên từ sau đó, bọn họ sẽ cố tình tránh cô.
Mà năm nay, dù quan hệ giữa bọn họ đã hòa hoãn, nhưng, Bé con vẫn lựa chọn tự mình tới.
Trong lòng hắn không biết vì sao, so với dĩ vãng càng khó chịu, không tự giác liền nhẹ giọng nói ra miệng: “Có phải anh quá tham lam không?"
Cả ngày, Phó Vân Hàn đều có chút tâm thần không yên, thường thường sẽ thất thần, không ngừng nghĩ hôm nay có phải cô rất khổ sở hay không, có thể trốn đi khóc trộm hay không. hắn lần lượt ấn dãy số kia, do dự lại xóa đi, cuối cùng vô lực ném điện thoại lên bàn, chôn mặt vào lòng bàn tay.
7 giờ, hắn xoa xoa thái dương, trên mặt tái nhợt vô cùng, hắn nhìn di động không có tin tức, lúc này, hẳn là cô đã về trường học rồi.
Mặc áo khoác vào, giống như năm trước, lái xe đi.