EDIT: morticia.
Tuyến chiến trước trận hoàn tất, 6 đứa nhỏ giải phóng khí thế, Lâm Tô sắp bị mấy đứa này làm dễ thương chết, cô nín cười nói với Hồ Bất Ngôn, "Ta biết ngươi muốn cứu Hồ Tiểu Bạch, nhưng cho dù ngươi lấy được máu tim ta cũng không cứu được, chỉ có thể kéo dài hơi tàn thôi.
Ngược lại ta biết một cách, cứu được 1 mạng, chỉ là ngươi có nguyện ý hay không thôi."
Hồ Bất Ngôn thâm trầm nhìn Lâm Tô, như muốn tìm chút dối trá trên mặt cô, nhưng anh ta không tìm được gì.
Hơn nửa ngày, anh ta mới trầm giọng hỏi, "Cách gì?"
"Người xưa nói thiếu gì bổ nấy, Hồ Tiểu Bạch không có yêu đan, thì bù lại 1 cái.
Tiểu yêu 80 100 năm không được, yêu đan của bọn nó không đủ, ít nhất cũng phải là đại yêu quái hơn 1000 năm mới đủ yêu lực.
Lấy máu tim bắt yêu sư không phải vì trong máu có tinh khí à? Yêu đan của đại yêu quái có nhiều tinh khí hơn, nếu cùng tộc, sẽ không để lại di chứng gì, này tốt biết bao ha?"
Là rất tốt, nhưng lão yêu quái ngàn năm, ngoại trừ Tiểu Bạch chỉ còn mình anh ta.
Anh ta còn chưa muốn chết, nếu anh ta chết rồi Tiểu Bạch phải làm sao đây? Anh ta không tin người phụ nữ này, cũng không tin Trác Việt sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố Tiểu Bạch, chỉ có tự mình trông coi cô, anh ta mới yên tâm.
Lâm Tô không đoán cũng biết anh ta nghĩ gì, cười nhạo một tiếng, "Sao thế? Không phải ngươi yêu cô ấy hơn cả bản thân à? Chết vì người thương cũng không chịu? Ta thề, chỉ cần ngươi chết ta liền cứu Hồ Tiểu Bạch, sao?"
Hồ Bất Ngôn trầm mặc không nói.
"Ngươi xem, ngươi yêu cô ấy như thế còn không nguyện ý đi cứu, ta không có chút quan hệ nào với người ta, bắt ta liều mình đi cứu? Dựa vào cái gì, mạng của ta không phải mạng?"
Hồ Bất Ngôn vẫn trầm mặc không nói, nhưng dần bày ra tư thế tấn công, không biết là cạn kiên nhẫn, hay bị Lâm Tô nói trúng, thẹn quá hóa giận.
Lâm Tô không quan tâm, muốn đánh thì đánh, cô thật sự không sợ hổ yêu này.
Một trận chiến, đánh đến trời trăng không sáng, đất rung núi chuyển, sông núi đảo ngược, long trời lở đất,...!Sau đó, như Lâm Tô dự đoán.
Thực tế là 6 cục bông cùng xuất kích, kẻ địch không thể chống đỡ, chết.
Nói đơn giản, thì cũng chỉ có thế, còn vì sao đơn giản?
Do —— đầu tiên là Cục Tuyết, nó được Lâm Tô dùng đan dược nuôi, cuối cùng cũng thức tỉnh năng lực! Kỹ năng khá mạnh, tên là tạm ngưng thời gian, dù chỉ có 3 giây, nhưng đối phó với tà yêu là đủ dùng.
Nên suốt trận, đầu tiên là Cục Tuyết tạm ngưng thời gian, giữ chân Hồ Bất Ngôn, sau đó năm con còn lại ra đại chiêu.
Nhưng chút trò mèo đó không đối phó được với Hồ Bất Ngôn, trên thực tế mấy cú đánh này đối với Hồ Bất Ngôn như gãi ngứa, dù sao cũng là lão yêu quái sống ngàn năm, thủ đoạn vô số kể, mấy đứa nhỏ thật sự không phải đối thủ của anh ta.
Nhưng thời khắc mấu chốt, Hồ Bất Ngôn —— bị trời phạt!!
Mấy cú sét ầm ầm đánh xuống, nghiền ra bã.
Lâm Tô & 6 bé con: Trợn mắt há mồm.jpg.
"Quả nhiên, dễ thương là chính nghĩa.
Truyền thuyết yêu giới, ông trời không đánh đồ dễ thương." Trong lòng Đại Vương vẫn còn sợ, "Chúng ta cứ dùng kế bán manh là chính xác, sau này trở thành sự nghiệp cả đời."
Lâm Tô: "Yêu giới còn có truyền thuyết này á?"
Đại Vương chững chạc đàng hoàng, "Có từ bây giờ.
Ngươi nói thử xem, sao chỉ đánh nó mà không đánh bọn ta? Còn không phải vì bọn ta đáng yêu?"
Lâm Tô gật đầu, "Ừm, ngươi đáng yêu nói gì cũng đúng."
Hồ Bất Ngôn nghịch thiên cải mệnh, còn làm không ít chuyện