Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Nữ Đế


trước sau


EDIT: morticia.

Từ khi Tiết gia bị diệt, nàng trở nên cứng rắn lạnh lẽo hơn nhiều, dần nặn ra thói quen không thể hiện cảm xúc, nhưng khi nhũ mẫu con trai lớn nói với nàng, lão gia chơi với đại thiếu gia cả buổi chiều, nàng lộ vẻ kinh ngạc.
"Ngươi nói Lâm Tô?"
"Là lão gia." Nhũ mẫu hết sức cao hứng, "Ngày xưa lão gia chưa từng thân thiết với mấy tiểu chủ tử, nô tỳ còn tưởng hắn không thích trẻ con, nhưng bây giờ xem ra, lão gia cũng thích bọn họ lắm."
Tiết Phượng Nghi biết, Lâm Tô là thích mấy đứa nhỏ, làm cha làm mẹ đâu có ai không thích thân sinh cốt nhục của mình? Chỉ là trên người Lâm Tô có chút tật xấu của người đọc sách, thích ra vẻ nghiêm nghị để được tôn sùng, thích nhưng không đi thân cận, chứ đừng nói gì đến buông bỏ tư thái chơi với con cái, đây mới là chuyện khiến nàng kinh ngạc.

Nhưng chỉ kinh ngạc một chút, cũng không quá kì quái, quan hệ cha con, lâu lâu chơi với con nhỏ cũng là bình thường.

Mãi đến giờ cơm tối, Tiết Phượng Nghi đợi miết không thấy hai cha con đến dùng cơm, liền cho người đi hỏi, người hầu trở về nói lão gia và thiếu gia tự nhốt mình trong phòng, không biết làm gì, lúc này Tiết Phượng Nghi định tự mình đi xem thử.

Tiết Phượng Nghi mới đến sân đã nghe tiếng kinh hô không ngừng của nhi tử, còn có sùng bái kính ngưỡng.

"Wow, cha thật lợi hại!"
Một thanh âm khác sủng nịnh trả lời, "Còn có thứ lợi hại hơn cơ, muốn xem không?"
"Muốn xem muốn xem!"
"Nhìn kỹ, cha làm ảo thuật nè."
"Wow, nó to ra kìa! Nhỏ lại đi, cha, cho nó nhỏ lại đi!"
...!
Tiết Phượng Nghi thật sự nhịn không nổi lòng hiếu kỳ, đi vào.


Trong phòng, một lớn một nhỏ, nằm chổng mông lên trời, trượng phu xem trọng quy củ thể thống nhất của nàng, bây giờ không có chút hình tượng nào cầm một cây nến, tay còn lại cầm một tờ giấy bị đục một lỗ, lúc kéo lại gần, lúc đẩy ra xa, nhìn lên tường, bóng nến lúc to lúc nhỏ, thấy rất rõ.

Hai cha con chơi cái này, chơi đến quên trời quên đất, nàng đi vào cũng không biết.

Tiết Phượng Nghi ho nhẹ một tiếng, đưa ánh mắt hai người lên người mình.

Lâm Cẩn Ngôn thấy nàng hết sức cao hứng, bành bạch chạy đến trước mặt nàng dâng hiến vật quý, "Mẫu thân, ngươi xem nè, cha làm ảo thuật cho ta xem.

Cha lợi hại lắm đó, biết làm nhiều ảo thuật lắm..."
Lâm Tô cũng cười chào hỏi, "Phu nhân về rồi? Dùng bữa chưa?"
Tiết Phượng Nghi vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch cho nhi tử, vừa trả lời, "Chưa dùng."
Biểu cảm vẫn không khác xưa, không tò mò vì sao hôm nay Lâm Tô đột nhiên thân cận với con.

Lâm Tô chuẩn bị xong một bụng lí do lại không có đất dụng võ, sờ mũi, dập nến, "Đi thôi, cùng dùng bữa đi."
"Được."
Bữa cơm này, gió êm sóng lặng, không khác gì trong kí ức nguyên chủ.

Khác biệt duy nhất là nhi tử hoạt bát hơn nhiều, ánh mắt nhìn Lâm Tô đầy sùng bái, điều này khiến Lâm Tô rất có cảm giác thành tựu.

Sau bữa, Lâm Cẩn Ngôn sùng bái phụ thân không giảm, lắp bắp thể hiện muốn ngủ với Lâm Tô.


Lâm Tô tự nhiên cầu còn không được, đang u soul không biết nên dùng lý do gì để khỏi phải ngủ cùng phòng với Tiết Phượng Nghi, nhi tử hoàn mỹ tìm cho cô một cái cớ.

Tuy nói hai vợ chồng ly tâm, nhưng mùng 1, 15 vẫn ngủ với nhau, hôm nay trùng hợp là 15.

Nhoáng cái đã qua nửa tháng, Lâm Tô đã hoàn toàn thích ứng thân phận mới, cũng thành công biến nhi tử thành tiểu đệ u mê mình, tiểu gia hỏa nhìn cô tự động mang hiệu ứng đặc biệt.

Hai đứa còn lại, một đứa mới biết đi, một đứa mới biết nói, đều do nhũ mẫu nha hoàn chiếu cố, Lâm Tô hay đi chăm bọn nó, cũng rất quen thuộc.

Về phần Tiết Phượng Nghi, nàng bây giờ đi sớm về trễ, đang bận chuyện khởi binh, cũng không rảnh bận tâm cô.

Ngược lại có chút kỳ quái, theo nguyên tác, Tiết Phượng Nghi nên khởi binh 10 ngày trước, nhưng đã 10 ngày trôi qua, còn chưa thấy nàng có động tĩnh gì.

Điều này khiến Lâm Tô hoài nghi, có phải bản thân xuất hiện nên có gì đó thay đổi rồi không, khiến nàng kiêng kị gì đó.

Nếu không cẩn thận ảnh hưởng đến con đường xưng bá thiên hạ của nữ chính, thì cô phạm sai lầm lớn rồi.

Hôm nay, lúc Lâm Tô cùng nhi tử ra đường cái, nghe được mọi người đang bàn luận một chuyện, cô lưu tâm nghe thử.

"...Ngũ Trảo Kim Long, vàng chói lọi, như ẩn như hiện, cách 3 dặm cũng nhìn thấy! Xuất hiện được một phút, sau đó hóa thành hình người, mặt như Quan Ngọc, uy nghiêm

thần võ, cuối cùng biến mất ở tổ trạch Tiết gia."
"Thần kỳ vậy? Thật sự không nhìn nhầm, là Kim Long? Có hóa thành hình người?"
"Bao nhiêu người nhìn thấy sao xạo được? Còn có Tiên vụ dâng lên, đừng nhắc đến thần.


Chúng ta không ở Thanh Nguyên, nếu không cũng đi bái phỏng rồi."
"Kim Long, chính là..."
"Ai nói không phải? Chân Long ở Tiết gia, còn không phải là..."
...!
Câu tiếp theo là đại nghịch bất đạo, người nói nhỏ giọng, Lâm Tô tai thính cũng không nghe rõ, nhưng cũng đoán được kha khá.

Nghe thêm mấy người khác bàn luận, cô đã hiểu đại khái.

Chuyện là thế này, đêm qua, huyện Thanh Nguyên đột nhiên có Kim Long giáng thế, người cổ đại có một loại kính sợ với mấy thứ như rồng thần, Chân Long xuất hiện là xong rồi? Phải tranh thủ thời gian quỳ lạy, sau đó, con rồng diễu võ giương oai một khắc, biến thành hình người bay đến tổ trạch Tiết gia.

Tiết gia nào?
Là Tiết gia vợ cô đó!
Chân Long giáng thế gì gì đó, Lâm Tô không tin, nhưng nhiều người cùng thấy, cũng đâu thể là ảo giác, nên cái này chắc chắn là cố ý.

Vương triều Trần không ổn, thiên hạ khói lửa nổi lên tứ phía, làm chút chuyện tạo thế thôi.

Người sau lưng cũng không khó đoán, Chân Long dừng ở tổ trạch Tiết gia, ai được lợi? Lại liên tưởng đến mấy ngày trước, cô biểu diễn ảo thuật cho nhi tử xem, lúc đó Tiết Phượng Nghi thấy cũng không nói gì, qua nửa tháng liền có biến lớn, không phải nàng còn có thể là ai?
Lâm Tô không thấy Tiết Phượng Nghi giở trò dối trá, ngược lại thấy nữ nhân này trời sinh có vương tướng.

Thấy cô biểu diễn bóng, quay người nghiên cứu ra khí thế Chân Long giáng thế cho mình, cái này người bình thường có làm được không? Vợ cô ấy mà, trời sinh làm đại sự!
Quả nhiên, chưa đến nửa ngày đã truyền ra tin Tiết Phượng Nghi khởi binh.

Giương cao Chân Long giáng thế, Tiết Phượng Nghi dẫn đầu quân bộ của Tiết gia, khởi binh tạo phản ở huyện Thanh Nguyên.


Tiết Phượng Nghi dù là nữ nhân, nhưng nàng mang một thân nhung trang, khí chất quả quyết sát phạt, giống y đúc người Chân Long hóa thành tối qua.

Mọi người tận mắt nhìn thấy Kim Long biến thành nàng, nên dù nàng là nữ nhân, cũng không có ai chất vấn.

Lúc trước Tiết Phượng Nghi làm công tác chuẩn bị rất kỹ lưỡng, huyện Thanh Nguyên phụ thuộc vào Tiết gia ở thành Giang Châu, trước khi tạo phản nàng đã âm thầm nắm chắc thành Giang Châu, nên lúc khởi binh đã có 1 thành 3 huyện.

Thành Giang Châu quá bình yên, không gây nên rối loạn gì lớn.

Mà Lâm Tô và ba đứa nhỏ vừa lúc ở đại bản doanh, giảm bớt nỗi lo sau này.

Lâm Tô vui vẻ nâng khóe miệng, nâng nhi tử lên cao, ngồi trên cổ, "Đi đi, về nhà thôi, về nhà cha cho ngươi ăn ngon!"
Lâm Cẩn Ngôn trào nước miếng, "Cha cha, tí nữa ngươi làm cái gì thế? Cha làm cái gì cũng ngon, Ngôn Ngôn thích hết!"
"Hôm nay cha làm tiệc ăn mừng cho nương ngươi."
"Tốt quá tốt quá, chỉ cần là cha làm đều ngon!"
"Đúng rùi đó, cha ngươi hơi bị đỉnh đấy."
"Cha, nhưng mà, nhũ mẫu nói quân tử nên tránh xa nhà bếp, nam nhân không thể vào nhà bếp, đó là chuyện của nữ nhân, phải là nương nấu cơm cho cha..."
"Quần què, nương ngươi xinh đẹp như hoa, da mềm, ngươi dám để nàng bị khói dầu hun? Nam nhân tốt là phải lên được phòng khách xuống được phòng bếp, dạy con thật tốt, quản lý gia đình, để nương ngươi không còn gì lo lắng nữa!"
"Ừm, cha nói đúng, cha không bao giờ sai!"
"Đương nhiên, cha chắc chắn không lừa ngươi."
...!
EDIT: morticia.

Từ chương sau, vì Lâm Tô đã quen với thân phận đàn ông nên tôi đổi cách xưng hô thành hắn luôn..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện