EDIT: morticia.
"Đến rồi đến rồi, lần này gió lớn, ca chúng ta thử thử đi!"
"Được, lần này ngươi đừng thả sớm, ta nói thả rồi hẵn thả."
"Ok!"
Mùa xuân tháng 3, Lâm Tô đưa mấy đứa nhỏ ra ngoại ô chơi diều.
Lão đại và lão nhị chơi diều, hai đứa nó nhất trí cho là chỉ cần làm diều đủ lớn, có thể mang người bay lên, hai đứa bận rộn hơn một tháng, làm một con diều siêu to khổng lồ.
Nhưng lúc thực hiện mới phát hiện, diều quá nặng, không bay nổi.
Hai đứa thử liên tục, bận rộn nửa ngày, mệt đến đổ mồ hôi chảy đầy đầu, Lâm Tô cũng mệt thay bọn nó, nhưng đương sự còn chưa tỉnh dậy.
Dù không bay lên được cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của bọn nó, hai đứa còn cười hihi haha.
Lâm Tô hơi ghét bỏ hai tiểu tử thúi này, càng lớn càng hết đáng yêu, đã là thiếu niên choai choai mười hai mười ba tuổi rồi, còn ngu si như thế.
Quay đầu nhìn khuê nữ văn tĩnh trầm ổn, tâm tình mới tốt lên.
Vẫn là Cẩn Du nhà mình đáng yêu nhất, thông minh hiếu học, khí thế trầm ổn, còn tri kỷ hiểu chuyện, so với hai ca ca còn đáng tin hơn nhiều.
Bình thường thích đọc sách nhất, mới mười một tuổi đã xem hết sách trong thư phòng, có mấy cuốn không chỉ xem một lần.
Lâm Tô sợ nàng đọc sách đến hỏng, nên hễ có thời gian rảnh liền mang nàng đi chơi.
Nhưng dù Cẩn Du có ra ngoài, cũng không nóng lòng tham gia bày trò với hai ca ca, hai đứa kia chơi diều, nàng thì ngồi thưởng trà, cùng Lâm Tô xem náo nhiệt, hào hứng thì đánh đàn.
Điểm này ngược lại giống Lâm Tô, thích hoạt động yên tĩnh, đánh đàn thưởng trà, đọc sách đánh cờ.
Không như hai đứa lớn, ầm ầm ĩ ĩ chả ra sao.
Hạ nhân đưa phong thư đến, Lâm Tô không cần nhìn cũng biết Tiết Phượng Nghi hồi âm, đây đã trở thành thói quen của bọn họ.
Từ khi Lâm Tô cùng mấy đứa nhỏ thường xuyên viết thư cho nàng, Tiết Phượng Nghi cũng dần quen báo cáo tình hình gần đây cho bọn họ.
Lâm Tô không nhận, ra hiệu để Cẩn Du nhận.
Lâm Cẩn Du mở ra đọc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Mẫu thân đã đánh đến Vu Thành, Mạnh Hoàng Đồ chó cùng rứt giậu.
Không lâu nữa, mẫu thân có thể thống nhất thiên hạ, đến lúc đó nhà mình được đoàn tụ rồi."
So với mẫu thân thống nhất thiên hạ, tiểu thiếu nữ mong chờ cả nhà đoàn tụ hơn.
Lâm Tô hết sức vui mừng, "Cẩn Du nhớ mẫu thân à? Vậy chúng ta đi tìm nàng đi."
"Hả? Đi tìm mẫu thân?"
"Đúng, chờ chiến tranh kết thúc, mẫu thân ngươi sẽ càng bận, chưa chắc có thời gian về Giang Thành, chúng ta đi tìm nàng là được.
Chiến loạn kết thúc, trên đường cũng bình yên, sẽ không có chuyện gì đâu."
Không đợi Lâm Cẩn Du nói chuyện, hai anh em Lâm Cẩn Ngôn đầu đầy mồ hôi chạy đến, cầm tách trà Lâm Cẩn Du đưa, uống ừng ực, uống xong lau miệng, "Đi đâu tìm mẫu thân? Lúc nào? Ta còn chưa hoàn thành chim bay, chờ ta làm xong, ta phải bay qua sông núi, tặng nương một kinh hỉ."
"Ngươi xác định là kinh hỉ chứ không phải kinh hãi?" Lâm Tô ghét bỏ nói, "Để nương ngươi biết ngươi cột mình lên diều bay bay, ta thấy có khả năng nương ngươi bị kinh hãi tương đối lớn."
"ừm...!Vậy ta hạ cánh sớm, không cho nương biết là được rồi."
"Ta sẽ mật báo."
Lâm Cẩn Ngôn nháy mắt sụp đổ, "Cha, ngươi lại khi dễ người ta!"
"Sinh nhi tử không phải để khi dễ, thế sinh làm gì."
Lâm Cẩn Ngôn: "..."
Tuy nói thế, nhưng Lâm Tô vẫn thỏa mãn nguyện vọng bay tìm mẫu thân của nhi tử.
Mạnh Hoành Đồ liên tục bại trận, mắt thấy hết hi vọng, liền đánh cược một lần, làm cú giãy dụa cuối cùng.
Hắn một bên thủ Vu Thành, một bên âm thầm phái người đi Giang Thành, định bắt cóc Lâm Tô và ba đứa nhỏ, áp chế Tiết Phượng Nghi.
Tiết Phượng Nghi dù nắm toàn bộ thiên hạ, nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân, mẫu thân không thể không quan tâm hài tử của mình.
Chỉ cần bắt được ba đứa con của nàng, vậy Tiết Phượng Nghi còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?
Mạnh Hoành Đồ không phải người đầu tiên nghĩ như thế, trước kia cũng có người định ra tay với Lâm Tô và ba đứa nhỏ, nhưng đều bị Tiết Phượng Nghi nhanh chóng giải quyết, nàng phái người phòng thủ Giang Thành nghiêm ngặt, đến cả con ruồi cũng không lọt, nên dù biết con cái là điểm yếu của nàng, cũng chưa từng có ai đắc thủ.
Nhưng Mạnh Hoành Độ nhận kinh nghiệm, hắn