EDIT: morticia.
Con quỷ này đạo hạnh không cao, đến cả Ninh Việt và Lý Đông Thanh đều cho là vậy.
Quỷ đạo hạnh cao sẽ không che dấu quỷ khí trốn trong tủ lạnh à? Trốn trong tủ lạnh còn không tính, sẽ "răng rắc" ăn khoai tây chiên công khai á?
Từ lúc bọn họ vào cửa luôn nghe thấy âm thanh "răng rắc", Lâm Tô không vạch trần nó liền, đám Lý Đông Thanh cũng làm bộ như không biết, ba người theo sau Vu Mạt dạo một vòng.
Đến bây giờ, Lâm Tô kéo cửa tủ lạnh ra, liền thấy một tiểu quỷ ngồi xổm bên trong, ôm một gói khoai tây chiên ăn đến vui vẻ.
Thấy cô mở cửa tủ lạnh, không hề có ý né tránh, chỉ dịch mông, ngồi chỗ không có đồ ăn, hình như để cô tiện cầm đồ ra.
Nó không biết hai người một quỷ bên ngoài nhìn thấy mình, còn tưởng Vu Mạt định nấu cơm, lấy nguyên liệu nấu ăn.
Trước đó có lần nó không cẩn thận ngồi lên sữa chua, hại Vu Mạt không nhấc lên được, hù cô ấy không nhẹ.
Sau này nó chú ý hơn, sợ đè lên thứ gì.
"Không ngờ tới ha, tiểu quỷ này còn rất lịch sự." Lý Đông Thanh cười nói.
Tiểu quỷ hình như mới năm sáu tuổi, mang áo sơ mi và quần đùi, khỏe mạnh kháu khỉnh, rất đáng yêu.
Nó vừa ăn khoai tây chiên, vừa mở to mắt tò mò nhìn ba người Lâm Tô, còn tự lẩm bẩm, "Có khách đến chơi."
【Tiểu quỷ này...!Đáng yêu quớ đi.】
【Nhìn moe vỡi, không giống ác quỷ.】
【Trên mặt ác quỷ ghi chữ ác quỷ à? Nữ quỷ áo đỏ trước đó cũng xinh đẹp mà?】
Lâm Tô cười tủm tỉm hỏi, "Bạn nhỏ, em tên gì?"
"Em tên Mao Mao, đây là nhũ danh, tên thật là Tôn Minh Vũ.
Ý? Chị nhìn thấy em ạ?"
Mao Mao rốt cục phản ứng kịp, người này nhìn thấy mình, "Tốt quá, chị đưa em về nhà được không? Em nhớ ba ba ma ma!"
"Chị đưa em về nhà cũng được, nhưng trước hết em trả lời chị mấy câu hỏi đã."
"Được được, chị hỏi đi." Mao Mao vui vẻ, cuối cùng cũng có người nhìn thấy mình còn nói đưa mình về nhà.
Lâm Tô dùng phù, nên Vu Mạt cũng nhìn thấy Mao Mao, cô ấy hơi sợ chỉ vào nó hỏi, "Đây là con quỷ tác quái trong nhà tôi ư?"
Lâm Tô gật đầu.
"Đúng vậy, cô biết nó?"
Vu Mạt lắc đầu, "Không biết, chưa từng thấy, sao nó lại ở trong nhà tôi?"
"Đây là vấn đề tôi muốn hỏi." Lâm Tô cười nói, quay đầu nhìn Mao Mao, "Mao Mao, em nói cho dì đây biết, sao em lại đến nhà cô ấy?"
Mao Mao ngoẹo đầu, nghi hoặc, "Em không biết, em đi theo chú đến đây."
"Chú nào?"
Mao Mao chỉ, "Là chú này."
Đám người nhìn theo hướng ngón tay nó chỉ, ở đó treo ảnh cưởi của Vu Mạt và chồng cô ấy.
"Hả? Cháu nói Văn Hạo? Anh ấy mang cháu về?" Vu Mạt cũng rất mơ hồ.
"Đúng rồi, chú lái xe đụng phải cháu, cháu đau quá, chú nói đưa cháu đến bệnh viện, sau đó..." Mao Mao nghiêng đầu, suy nghĩ nửa ngày, mới ủ rũ cúi đầu nói, "Xin lỗi chị, sau đó em không nhớ nổi, dù sao cũng là em đi theo chú về đây."
Không cần bé nói gì nữa, ai cũng hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Sắc mặt Vu Mạt tái nhợt, tự lẩm bẩm, "Chuyện này, chuyện này sao có thể..."
"Em rất nhớ ba ba ma ma, cũng nhớ gia gia nãi nãi, nhưng em không tìm được đường về nhà.
Chú mang em về, chắc chắn chú biết nhà em ở đâu, ngày nào em cũng kêu chú đưa em về, nhưng bọn họ giống như không nhìn thấy em,..." Mao Mao càng nói càng buồn, như sắp khóc đến nơi.
【Trời má, đáng thương quá, thì ra là bị tai nạn giao thông.】
【Mao Mao còn nhỏ như thế, hình như nó không biết mình chết rồi, chỉ còn là quỷ hồn.】
【Khó trách quấn lấy