Mười năm, đủ để thế giới này biến hóa long trời lở đất.
Kế hoạch lúc trước của Triệu Thanh Mai là đến Hương Giang kiếm đủ vốn thì trở về, nhưng người tính không bằng trời tính, đặc khu mở ra, cô ta cũng không có cơ hội trở về.
.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Ban đầu cô ta làm bảo tiêu ở Trương gia, có thể tùy tiện tiếp xúc với vòng thượng lưu xã hội đen, cho nên quen biết không ít kẻ có tiền.
Hương Giang dù loạn, nhưng kẻ có tiền vẫn có rất nhiều tiền.
Giới thượng lưu xã hội ngập trong vàng son khiến người ta khó mà cưỡng lại.
Từ nông thôn nội địa đến, dù được chứng kiến phồn hoa sau này, Triệu Thanh Mai vẫn bị vàng son ngập đến động thần.
Cô ta ở hiện đại chỉ là người bình thường, vòng tròn kẻ có tiền cô ta không có cơ hội đặt chân đến, hiểu biết đối với bọn họ, giống như tên ăn mày trong lời quốc vương —— mua hai cái bánh mì, ăn một cái ném một cái, là kiểu như thế.
Nhưng sau khi thật sự trải nghiệm cuộc sống này rồi, mới biết suy nghĩ lúc trước nông cạn thế nào.
Cô ta đã hiểu, giới thượng lưu chân chính là mấy gia tộc tích lũy được mấy thế kỷ, cô ta ỷ vào ánh mắt hậu thế có được tài sản kếch xù, chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi thôi.
So với bọn họ, trời có sinh cũng không đủ.
Nếu chưa từng thấy qua, cô ta có thể không động tâm, nhưng sau khi hiểu rõ ngập trong vàng son là gì, cô ta không thể thuyết phục bản thân bình tĩnh làm việc.
Huống chi, còn có người dụng tâm cố ý tiếp cận cô ta, cho nên cô ta nhanh chóng bị đắm chìm.
Tiếp cận cô ta là thiếu gia nhà thứ tư của Trương gia, đứng thứ bảy trong gia tộc, mọi người gọi là Thất thiếu gia.
Triệu Thanh Mai đi theo Trương lão gia, trước sau cưới mười mấy phu nhân, sống chung chỉ có bốn người, con cái nhiều vô số kể, Thất thiếu gia này cũng không tính là nổi bật.
Trương lão gia nay đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng vẫn chưa quyết định người thừa kế.
Cho nên đứa nào cũng cố gắng biểu hiện, hi vọng có thể lọt vào mắt xanh lão gia.
Nhưng người thừa kế chỉ có một, trừ người này thì những người khác chỉ được nhận một phần tài sản rồi một mình ra ngoài lập nghiệp.
Một cái là người thừa kế hàng vạn gia tài, một cái là ra ngoài lập nghiệp bắt đầu lại, bọn họ chọn cái nào có thể đoán trước.
Cạnh tranh kịch liệt, người có hi vọng nhất cũng chỉ có bốn nhà này.
Vì thất thiếu gia sinh sau anh chị cả niên kỷ, nên không giao thiệp rộng như họ, không có ưu thế quá lớn.
Nhưng lại được sủng ái nhất, mấy nhà khác sợ lão gia bị thổi gió bên tai, cho nên cực kỳ phòng bị Trương Bồi Quân, căn bản không cho hắn cơ hội nào.
Trương Bồi Quân gấp, quyết định đi đường tắt.
Hắn tiếp cận Triệu Thanh Mai, dùng công phu dỗ ngon dỗ ngọt công phá lớp phòng tuyến của cô, cuối cùng xúi cô ra tay với lão gia, hứa hẹn chỉ cần hắn kế thừa gia nghiệp, sẽ cưới cô làm vợ, hai người cùng hưởng gia nghiệp Trương thị.
Triệu Thanh Mai vốn không phải người có tâm cơ, đụng phải đối thủ là hắn, cô ta chìm đắm vào lời đường mật, đồng ý ra tay với lão gia.
Cô ta là bảo tiêu của lão gia, cơ hội tiếp cận rất nhiều, lại có thủ đoạn cao thâm, lão gia không phòng bị, bị cô ta đắc thủ.
Nhưng chẳng chờ hai người hưởng thụ trái ngon thắng lợi, anh em của Trương Bồi Quân nhảy ra chỉ trích hắn giết cha, muốn hủy đi tư cách kế thừa của hắn.
Triệu Thanh Mai lấy ra "di chúc" để Trương Bồi Quân kể thừa gia nghiệp, không có ai thừa nhận.
Mà vì lão gia không thật sự chọn ra người thừa kế, cho nên mấy người con có thực lực bắt đầu cạnh tranh đoạt quyền đoạt lợi, Đông gia nháy mắt rơi vào hỗn loạn.
Trương Bồi Quân có Triệu Thanh Mai trợ giúp, chứng kiến những thủ đoạn quỷ dị của cô ta, những người kia e ngại, cho nên không dám gượng ép bọn họ.
Cho nên hai người chiếm được một vị trí trong cuộc tranh đoạt này.
Trò nháo này diễn ra gần mười năm,cho dù Trương thị gia lớn nghiệp lớn, cũng không chịu được giày vò, đã sớm thụt lùi.
Thế gia ngày xưa to lớn bao nhiêu, bây giờ so với hàng thứ ba cũng miễn cưỡng.
Đúng lúc này, Hương Giang được giành lại.
Tin tức vừa truyền ra,dân chúng kinh hãi, mà kinh hãi nhất không ai khác ngoài Triệu Thanh Mai, cho dù cô ta không học giỏi môn lịch sử, nhưng vẫn nhớ rõ, Hương Giang được giành lại là năm 97, bây giờ lại trước thời hạn mười năm!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao tiến trình lịch sử lại thay đổi!
Triệu Thanh Mai không biết, nhưng trong lòng có một loại hoảng hốt không hiểu, luôn cảm thấy hình như bị thứ gì đó thay đổi.
Nhưng khó tiếp nhận chỉ có một mình cô ta, sau chuyện lớn này, người dân ăn Hương Giang mừng rơi nước mắt, không cảm thấy giành được quá sớm, nếu có thể, bọn họ còn muốn nhanh hơn nữa kìa!
Mà tất cả sự thúc đẩy này, đa số quy vào công của Lâm Tô.
Cô thật ra không làm gì nhiều, chỉ không ngừng nghiên cứu ra vũ khí tiên tiến thôi.
Không trả lãnh thổ? Không đàm phán hòa bình? Được, vậy lấy bạo lực ra trấn áp đi!
Yếu thì bị đánh, không nói nhiều...!Lúc bạo lực lên ngôi, cho dù có nói gì, đều phải quỳ xuống gọi ba!
Từ lúc bảo vệ Lâm Tô, cô làm ra nghiên cứu gì đều không công khai, sợ bị nước khác ám sát.
Nhưng dù không công khai, thành tựu của cô là sự thật, cô tin tưởng, cho dù Triệu Thanh Mai trở thành người giàu có nhất, cũng không dìm được danh tiếng của cô.
Huống hồ, cô thấy đối phương hình như tự mình tìm đường chết.
Về phần nam chính Tưởng Nghị Thành, sau khi Triệu Thanh Mai đột nhiên mất tích, ban đầu hắn chỉ đường cho cô ta đi về phía nam, trong thư cô ta cũng nói với hắn như vậy, nhưng sau đó lại không nhận được bất kì bức thư nào của cô ta, hắn lo lắng, mấy lần xin nghỉ phép đi về phía nam tìm người, lại không thu hoạch được gì.
Hắn thích cô ta từ đáy lòng, tìm không thấy giống như mất cả thế giới, cho nên phát điên đi tìm.
Sau đó, cho dù bị bộ đội khai trừ cũng không quan tâm.
Tưởng gia tức giận, vì một đứa con gái mà trụy lạc, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với hắn, nhưng vẫn không nỡ, thế là không giải quyết được gì.
Tưởng Nghị Thành một lần suy sụp tinh thần, gần như biến thành cái xác không hồn, mấy năm nay mới dần khôi phục, nhưng cả người tàn phế, tìm không được thanh niên tài tuấn hăng hái của trước kia.
Người biết hắn từng có hôn ước với Lâm Tô đều thổn thức trong bóng tối, ba mươi năm Hà Đông ba mươi