EDIT: Vee Chimte.
"...!Hạng mục khu Lão Thành, anh hai Tống có hứng thú không?"
"Cậu một mình ăn không hết, tôi có thể giúp cậu ăn bớt."
"Vậy cảm ơn anh."
...!
Những người tuổi khá lớn đang đàm luận chuyện của công ty, mấy người trẻ tuổi cảm thấy nhàm chán, nhưng ra ngoài ngồi cùng trưởng bối lại càng nhàm chán, cho nên thuận miệng tán gẫu.
"Cố Tiểu Bạch, sao không gọi chị dâu xuống? Lúc bọn họ kết hôn tôi đang ở nước ngoài không thể về kịp, còn chưa thấy được dáng dẻ mỹ nhân hàng phục được Cố Hoài nữa."
"Còn không phải hai con mắt một cái mũi một cái miệng à, có gì đáng xem." Cố Cẩn quẹt quẹt khóe môi, hiển nhiên đối với Giang Vãn Ca không hề quan tâm.
Hắn là cháu trai nhỏ nhất Cố gia, hồi bé da trắng như tuyết, nên có tên gọi khác là Tiểu Bạch.
"Khác chứ, tốt xấu gì cũng là người đầu tiên kết hôn trong đám, có thể khiến Cố nhị thiếu hoa tâm quay đầu, không tiếc hủy hôn cùng Lâm gia, cô gái này phải có chỗ đặc biệt?" Tống An hết sức tò mò.
Tống An mở đầu, những người khác cũng xoay qua bàn luận.
"Lại nói, cô Lâm gia kia cũng thật đáng thương, một lòng thích Cố Hoài, lại bị tiểu minh tinh ngáng chân.
Đáng lẽ, lấy xuất thân của Lâm Tô, cho dù ai cưới cô đều thắp nhang cầu nguyện, đáng tiếc, Cố Hoài không thích." Con gái duy nhất Lâm gia, còn là cháu ngoại Tô gia, thân phận này đủ để nghiền áp tất cả thế gia tiểu thư trong vòng tròn này.
"Mỹ nhân mọt sách Lâm gia? Quên đi, quá chất phác, nghĩ cũng không dám nghĩ." Về việc lấy về làm cảnh? Nghĩ Lâm gia cùng Tô gia chết hết rồi à? Dám để con gái bọn họ chịu ủy khuất?
"Xuỵt, đừng nói nữa, Lâm Lãng với mấy người Tô gia đến rồi."
Những người còn lại ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy trong phòng yến hội một đoàn người đi tới, dẫn đầu là Lâm Lãng, phía sai còn có hai anh em Tô Dung Tô Dịch.
Những người kia không lạ gì, ngược lại là cô gái bên người Lâm Lãng, làm người ta có chút ngoài ý muốn.
Cô gái mặc lễ phục trắng, có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, như ngọn núi thanh tuyền* trong trẻo thấu triệt, không nhiễm bụi trần, sạch sẽ thuần túy.
Dung mạo của cô không tầm thường, nhưng càng làm người ta khó mà xem nhẹ chính là khí chất bất phàm, nhạt như tiên giáng trần, phảng phất như không thuộc về trần tục, vạn vật khó lọt vào mắt nàng.
* Thanh tuyền: Trong sạch.
Cô gái này là con bé mọt sách chất phác? Tất cả mọi người đều có chút khó tin.
Lúc trước tiếp xúc với cô rất ít, thậm chí ngay cả đôi câu vài lời cũng chưa từng, đối với cô ấn tượng chỉ dừng lại ở lời đồi đại của người khác ——.
"Lâm Tô thích đọc sách, mỗi ngày ôm sách không buông tay."
"Lâm Tô ở đâu cũng đọc sách, kể cả giờ ra chơi."
...!
Những việc như vậy, khiến người ta lưu lại ấn tượng cô là con mọt sách.
Hôm nay gặp mặt, mới biết được lời đồn cách xa hiện thực bao nhiêu.
"Đây là Tống Nghĩa, đây là Tống An, Cố Tiểu Bạch, Cố Quân..."
Lâm Lãng dẫn Lâm Tô tới, giới thiệu từng người đang ngồi.
Người được hắn chỉ điểm, không tự chủ được chỉnh đốn lại tư thái, ý đồ lưu lại một ấn tượng tốt với mỹ nhân.
Nhưng Lâm Lãng cũng không cho bọn họ cơ hội này, giới thiệu vô cùng qua loa đại khái, chỉ giới thiệu đơn giản tên của bọn họ, Cố Tiểu Bạch ngay cả tên thật cũng không giới thiệu.
Cuối cùng, Lâm Lãng lặng lẽ tổng kết bên tai Lâm Tô một câu, "Mấy tên này em không cần quen, quen sơ sơ là được, không xứng là người tốt, anh gặp được người tốt thì giới thiệu thêm cho em."
Chỉ là, hắn nhỏ giọng không thoát khỏi tai bọn họ, bị đám người nghe hết.
Không cần quen thuộc? Không xứng là người tốt? Đại ca anh ghét bỏ bọn này ra mặt thật à?
Mấu chốt là người trong cuộc Lâm Tô còn thuận theo nhẹ gật đầu, hiển nhiên xem là thật.
Lâm Lãng rất vui, mà những người khác lại nức nở.
Bất quá mọi người giao tình không ít, chỉ vài câu bông đùa không khiến bọn họ trở mặt được, ngược lại biết được Lâm Lãng lộ ra ý tứ: Lâm gia giúp Lâm Tô chọn người tốt, tiểu cô nương nhà người ta lấy kết hôn làm mục đích, nếu như chỉ nói chuyện yêu đương chơi đùa thì đừng trêu chọc người ta.
Trong vòng tròn này cũng có quy tắc ngầm, được thì tới, không thì thôi, nam nam nữ nữ đều như thế.
Hiển nhiên, Lâm Tô là loại "con gái đàng hoàng", sẽ không ở bên ngoài làm ẩu, cho nên nếu không muốn cưới người ta, còn muốn trêu chọc, thì người đó cực kỳ bỉ ổi.
Tâm tư đám người vòng mấy vòng, đã có tính toán.
Cố Tiểu Bạch không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn bây giờ đối với Lâm Tô tương đối hiếu kỳ, cho nên trò chuyện cùng cô: "Cô với lời đồn có vẻ không giống lắm."
"Hửm? Nghe đồn tôi như thế nào?" Lâm Tô có chút hiếu kỳ cô trong mắt người ngoài như thế nào, mấy năm nay cô một thân vùi đầu lại biển tri thức, đối với chuyện bên ngoài không hứng thú.
Cũng bởi vì trước kia cô một mình tu hành đã quen, rất ít giao tiếp với người, cho nên lần này nhập thế, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.
"Đều nói cô là mọt sách, mỹ nhân gỗ, không thú vị, khô khan..." Cố Cẩn liệt kê từng cái, cũng không cảm thấy những lời này nói ra trước mặt có gì không ổn, "Cô thật sự mỗi ngày ở nhà đọc sách à? Lúc trước chưa từng thấy cô đi lại."
"Lời đồn không nên tin." Lâm Tô thành thật trả lời, "Tôi ngoài đọc sách, còn nhìn máy tính và điện thoại."
Đám người nghiêng tai lắng nghe bên này nói chuyện, nhịn không được khóe miệng giật một cái, ba cái này khác gì nhau?
Cố Tiểu Bạch lại hứng thú, tràn đầy phấn khởi nói: "Đúng, lời đồn không nên tin, vậy chuyện cô thích anh hai tôi cũng là giả?"
"Ừm."
"Vậy tại sao trước kia chỉ anh ta mới được lại gần?" Không chỉ Cố Cẩn, đây là vấn đề mà mọi người đều tò mò.
Ai mà không biết, mấy năm nay, Cố Hoài là người duy nhất khiến Lâm Tô nhìn bằng con mắt khác?
Lâm Tô muốn nói lại thôi, do dự một chút, cân nhắc từ ngữ nói: "Thật ra ngoài đọc sách, tôi cũng thích nghiên cứu những thứ khác, ví dụ như tướng mạo.
Cảm thấy hứng thú với Cố Hoài, chẳng qua là cảm thấy tướng của hắn kì