Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 31


trước sau


EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

Lâm Tô vội vàng mở xưởng lưu li, giúp Hoàng Thượng làm giàu, Triệu Dật cũng không nhàn rỗi.

Nam chính không hổ là nam chính, tự mình mang vầng sáng vai chính chấn động tám phương quy phục.

Tuy hắn thể hiện sợ hãi rụt rè, không đáng trọng dụng, nhưng vẫn có người tự động đầu quân vào trận doanh của hắn.

Đối phương là Thái phó đương triều Tùng Dung, nói năm đó mẫu phi hắn có chuyện, lúc Tiết gia gặp nạn, không cứu được mẫu phi hắn, bản thân vẫn luôn tự trách, cho nên sẽ phụ tá hắn thật tốt.

Nếu Triệu Dật muốn bước lên vị trí kia, ông sẽ vì hắn mưu đồ thật tốt, nếu chỉ muốn làm Vương gia phú quý, cũng sẽ chiếu cố hắn thật tốt.

Người này xuất hiện, vừa lúc giải quyết được vấn đề cấp bách không có người dùng của Triệu Dật, tự nhiên không từ chối.

Vì thế Triệu Dật nháy mắt đã có được thế lực kinh doanh nhiều năm của thái phó, không còn là quang côn tư lệnh(*).

Có thái phó dạy dỗ cùng mưu lược âm thầm, Triệu Dật tiến bộ vượt bậc, đối với đại cục triều đình rõ như lòng bàn tay không nói, tâm kế cùng mưu lược cũng nhanh chóng tiến bộ.

(*) Quang côn là cô độc, tư lệnh là chỉ huy.

Ý là chỉ có sếp, không có nhân viên.

Bởi vì hắn ở nơi tăm tối, lại ngụy tạo bản thân phúc hậu vô hại, cho nên không có ai đề phòng hắn, sau lưng âm thầm sai sử người không hề áp lực.

Châm ngòi ly gián, mượn đao giết người, khiến những hoàng tử kia giết hại lẫn nhau, mà hắn ngồi không ngư ông đắc lợi.

Ngắn ngủi hai năm, đã có ba hoàng tử xuống ngựa, hơn nữa bọn họ đều nghĩ do thế lực Tam hoàng tử ra tay, đồng quy vu tận nhầm người.

Mà mấy năm nay, Tiêu Tuyết vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt Triệu Dật, nhưng nàng ta chỉ là một tiểu thư khuê các, ở nhà không thể ra cửa.

Triệu Dật còn vị thành niên, ở trong cung, chưa từng bước ra khỏi cửa cung một bước, muốn truyền tin vào trong cung, khó khăn cực kỳ, Tiêu Tuyết lại không tìm được người quen biết có thể truyền tin vào cung, cho nên không thể tìm Triệu Dật.


Cùng lúc đó, kì diệu là nàng ta lại sùng bái Lâm Tô.

Đã biết bây giờ khác xa lịch sử, cho nên nàng dùng hết tâm tư điều tra.

Biết càng nhiều điều về Lâm Tô, nàng ta sùng bái, mấu chốt là hắn lớn lên đẹp như thế!
Tiếu Tuyết là fans cuồng nhan sắc, thờ phụng giá trị nhan sắc, Lâm Tô lớn lên đẹp, cho dù hắn là đại gian thần, cũng là đại gian thần không thể khiến người ta chán ghét, lớn lên đẹp, làm cái gì cũng là đúng.

Không sai, tiêu chuẩn của Tiêu Tuyết kì lạ như thế!
Cho nên sau khi âm thầm tìm hiểu tất cả tư liệu về Lâm đại nhân, Tiêu Tuyết không vội tìm Triệu Dật, nàng ta lấy cớ cho bản thân là, nàng phải xem thật kỹ đến cuối cùng Triệu Dật kia có phải là người nàng ta tôn sùng không.

Một lần xem là xem hết bà hai năm.

Mấy năm nay, ngoại trừ Triệu Dật âm thầm trưởng thành, thế lực trong tay Lâm Tô cũng liên tục bành trướng, đã một tay che trời trong triều.

Hai năm trước, Nguyên Hòa Đế nhịn không được giáng chức Thái sư, Lâm Tô liền chính thức trở thành quan cư nhất phẩm, ngồi lên vị trí Thái sư.

Lại nói, nhà Thái sư bị giáng chức không oan.

Trên phố vẫn luôn nghe đồn, thiên hạ có mười đấu(*), triều đình một đấu, vạn dân một đấu, tám đấu còn lại đều của phủ Thái sư.

(*) Đấu: Đơn vị đếm.

Tuy nói như thế là khoa trương, nhưng cũng đủ thuyết minh phủ Thái sư giàu bao nhiêu.

Nguyên Hòa Đế sau khi nghe cái này, vẫn âm thầm nhìn phủ Thái sư.

Chẳng qua Thái sư tham thì tham, nhưng cũng vì triều đình làm không ít chuyện, còn là nguyên lão hai triều, tiên đế để lại quăng cổ chi thần, không dễ đụng vào, cho nên mới nhịn xuống.

Mãi đến khi Thái sư bị kéo vào tranh chấp của Hoàng tử, tự mình tìm đường chết, Nguyên Hòa Đế nhịn không được, mới bãi chức Thái sư.

Nghe nói, lúc giao nộp tài sản, quốc khố đầy rồi nhưng vẫn không đủ chỗ chứa!

Cũng từ đó, Nguyên Hòa Đế không còn nghèo.

(Sự nghiệp làm giàu thành công.)
Lâm Tô an ổn ngồi vị trí Thái sư, địa vị cao cả, căn cơ rộng khắp trên dưới triều chính, lại thêm Hoàng Thượng tín nhiệm, bất tri bất giác trở thành một con quái vật trung thành khổng lồ, trên triều đình một tay che trời.

Chỉ cần là ý kiến cô đưa ra, tuyệt nhiên không có ai phản đối; chuyện cô phản đối, nhất định không ai tán đồng.

Kể cả Nguyên Hòa Đế, cũng tin tưởng cô không nghi ngờ, nói gì nghe nấy.

Theo đó, trên dưới triều không ai so được một ngón tay Lâm Tô!
Lâm khanh giúp hắn phân ưu hoạn nạn, Lâm khanh phát hiện bông và khoai tây giúp hắn ghi danh sử sách, Lâm khanh tạo lưu li giúp hắn kiếm tiền, Lâm khanh còn chế tạo thuyền ra khơi, đẩy mạnh uy quyền Đại Hán...!Lâm khanh cái gì cũng biết, còn cần người khác làm gì? Vạn sự chỉ cần một mình Lâm khanh là đủ rồi!
Mà Lâm Tô cũng không làm thanh danh đệ nhất sủng thần thất vọng, mỗi ngày bồi Nguyên Hòa Đế vui vui vẻ vẻ, nếu ghi lại mấy lời buồn nôn thưởng thức lẫn nhau của hai vị quân thần này thì có thể chứa hết Thái Nguyên Điện!
Cái gọi là quân thần nghi kỵ, ở chỗ bọn họ căn bản không tồn tại, cho nên lúc Nguyên Hòa Đế hỏi cô nên chọn ai làm trữ quân, Lâm Tô cũng không ngạc nhiên.

Nguyên Hòa Đế tuổi đã cao, nên lập người thừa kế.

Chẳng qua, người thừa kế này không nên do Lâm Tô quyết định.

Lâm Tô tin tưởng, lấy sự tín nhiệm của Nguyên Hòa Đế ra, chỉ cần cô mở miệng nói ai, thì chắc chắn người đó thành trữ quân.

Nhưng cô không muốn làm vậy, cô muốn nhìn thử Triệu Dật có thể tự mình ngồi lên vị trí kia hay không.

EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

Nguyên Hòa năm 24, Triệu Dật hai mươi tuổi, cuối cùng cũng kéo hết huynh đệ xuống đài, trở thành người thừa kế duy nhất của Nguyên Hòa Đế.

Nhưng Nguyên Hòa Đế đối với tâm cơ thủ đoạn của hắn cực kỳ thất vọng.

Nguyên Hòa Đế là người có nghĩa, nhìn hắn miễn thuế cho bá tánh, còn phát chút tiền cho đại thần bị giáng chức.

Hắn là người nhân hậu, hắn không thể chấp nhận chuyện Triệu Dật dẫm lên thi cốt huynh đệ ruột để thượng vị.


Hắn không phản đối bọn họ cạnh tranh, canh tranh mới nhìn ra ai là người thích hợp trở thành hoàng đế nhất, nhưng không chịu được bọn họ không có điểm mấu chốt, đến cả thân nhân cũng chém tận giết tuyệt!
Nói đế vương vô tình, nhưng quá mức vô tình thì trong lòng nào có thiên hạ? Tuy thủ đoạn mưu lược của Triệu Dật đều thích hợp trở thành hoàng đế, nhưng Nguyên Hòa Đế lại không yên tâm, vì hắn không hề có lòng nhân ái.

Loại người này dễ thành bạo quân, lệ quân, theo lời Lâm khanh nói, là dễ hắc hóa.

Chính hắn cũng chỉ có một đứa con trai này, ngôi vị hoàng đế không truyền cho hắn thì truyền cho ai?
Cho

nên kết quả cuối cùng, Nguyên Hòa Đế vẫn truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Triệu Dật, nhưng đưa cho Lâm Tô một mật chỉ, khi phát hiện Triệu Dật không ổn, có thể dùng thánh chỉ phế bỏ hắn.

Quyền lợi này thật sự quá lớn, nếu không phải cực kỳ tin tưởng, thì cho dù thế nào cũng không có loại thánh chỉ này.

Mà Lâm Tô cũng thề bên giường bệnh của Nguyên Hòa Đế, nhất định sẽ bảo vệ giang sơn Đại Hán thật tốt, tuyệt đối không cô phụ tín nhiệm của hắn.

Cho dù không có thánh chỉ này, Lâm Tô cũng sẽ giúp hắn bảo vệ giang sơn Đại Hán thật tốt, lấy tình nghĩa quân thần bọn họ ra bảo đảm.

Có thánh chỉ này, cũng chứng minh Lâm Tô không nhìn nhầm người, những cống hiến lúc trước của cô không hề lãng phí.

Mà bên kia, Tiêu Tuyết cuối cùng cũng tương nhận với Triệu Dật.

"...Ta sợ bóng tối, cho nên ngươi ngày nào cũng đốt đèn, sau đó vì không còn dầu thắp, ta kêu ngươi dẫn ta ra khỏi lãnh cung chơi, lại không ngờ phát sinh tranh chấp với hai tên thái giám, ngọc bội bị đập bể, ta không biến mất, mà trú trong thân thể nữ hài này sống tiếp.

Triệu Dật, ta là Tiêu Tuyết..."
Triệu Dật mặt đầy khiếp sợ, "Thật sự là người, là ngươi..."
Hắn kích động, trừ một câu này thì không nói được gì nữa.

Vốn tưởng người sẽ không bao giờ gặp lại, lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí còn có cơ thể, không còn cách biệt âm dương du hồn.

Hắn vừa mừng vừa sợ, khóe mắt đỏ lên, dùng sức ôm Tiêu Tuyết vào lòng, hốc mắt ước át, thấp giọng lẩm bẩm, "Tiêu Tuyết, ngươi còn sống, thật tốt, thật tốt,..."
Mà Tiêu Tuyết trong ngực hắn, cũng kích động, cuối cùng cũng được tiếp xúc thân mật với nam thần, sao không kích động cho được!
Nếu nàng sớm biết tiểu đáng thương lúc trước lớn lên thành nam thần băng sơn hệ cấm dục như này, nàng ta còn do dự gì, đã sớm tìm hắn rồi!
Mỹ nam lãnh khốc phúc hắc, còn mang thuộc tính trung khuyển, đối với nàng ta nhớ mãi không quên, là loại nàng ta thích nhất, đụng trúng nàng, không có khả năng chống cự!
Ngược lại Lâm Tô, đẹp thì đẹp, nhưng hắn đạm bạc như mỹ nam trích tiên, tuy nàng thưởng thức, nhưng chỉ ở mức thần tượng, bản mạng vẫn là Triệu Dật, cho nên cuối cùng nàng ta vẫn thích nam thần ôm ấp hơn.

Mà Triệu Dật, nhiều năm nhớ mãi không quên Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết đã trở thành chấp niệm duy nhất trong lòng hắn, là phần ấm áp nhất trong lòng.

Hiện tại đã tìm được người trong lòng hắn rồi, nào có đạo lý chờ đợi?
Nhanh chóng tỏ vẻ muốn thành hôn với nàng, muốn ở bên nàng ta đến đầu bạc răng long.


Đúng lúc này, trong cung truyền đến tin Nguyên Hòa Đế băng hà, cần hắn trở về chuẩn bị chuyện đăng cơ.

"Tiêu Tuyết, ngươi chờ, ta về liền sai người chuẩn bị đại hôn của chúng ta, ta muốn cùng ngươi, nắm tay ngắm nhìn giang sơn!"
"Được, Triệu Dật, ta chờ ngươi!"
Triệu Dật cực kỳ kích động hồi cung, định lên kế hoạch cho Tiêu Tuyết một hôn lễ khó quên.

Lúc còn ở lãnh cung nàng có nói, tiếc nuối nhất là trước khi chết không có một hôn lễ long trọng.

Lúc này, hắn tuyệt đối không để nàng tiếc nuối gì!
Nhưng lúc hắn hồi cung, đã bị người hầu vây quanh mặc long bào, mang mũ miện ngọc, ngồi lên ngôi hoàng đế.

Lễ Bộ quan viên đã nghĩ ra niên hiệu, là Quan Hi nguyên hiệu.

Đại điển kế vị chính thức còn chưa cử hành nhưng Triệu Dật đã danh chính ngôn thuật là hoàng đế.

Đủ loại quan còn đang chờ hắn hạ chỉ xử lý hậu sự tiên đế như thế nào, nhưng không hể nghĩ tới, sau khi Quan Hi Đế đăng cơ thì thánh chỉ đầu tiên không phải nhớ thương tiên đế, xử lí việc mai táng tiên đế; cũng không phải an ủi bách quan, phát biểu cảm nghĩ.

Mà là hắn muốn cưới thứ nữ Ngự sử Tiêu đại nhân làm hoàng hậu.

Bách quan muốn nổ tung rồi, không nói đến thứ nữ mười bốn tuổi của một tam phẩm quan có thể thành hậu hay không, nói đến tiên đế còn đang nằm ở tẩm cung, chưa nói tới thây cốt chưa lạnh, đến cả hạ táng cũng không có, tân đế đã gấp gáp không chờ nổi muốn nghênh thú Hoàng Hậu.

Đây đã không còn là vấn đề bất hiếu, mà là cực kỳ bất hiếu! Bá tánh trong quốc tang còn không dám kết hôn, mà vị này hay hơn, tiên đế chân trước mới đi, hắn chân sau đã nhanh chóng làm hỉ sự!
Uổng phí tiên đế mấy năm nay sủng ái hắn hơn, nuôi mèo nuôi chó còn có ơn, vị này còn là nhi tử thân sinh, tiên đế vừa đi đã lộ nguyên hình.

Nhất phái quan viên đi theo Triệu Dật, đối với hắn cực kỳ thất vọng, nhưng phái do Lâm Tô cầm đầu, im lặng không lên tiếng, chỉ chờ Lâm Tô lên tiếng.

Lâm Tô chưa từng cảm thấy thất vọng với Triệu Dật, chỉ có thể nói là trước giờ chưa từng hy vọng.

Trong tiểu thuyết ngôn tình, trong mắt nam nữ chính chỉ có đối phương là chuyện hết sức bình thường.

Nếu một người không đồng tình thậm chí là hại chết mẫu thân nhà ngoại, hủy diệt hết tất cả rồi ước định cùng nữ chính, đây vẫn là nam chính à? Không đủ trung khuyển cũng không đủ ngọt thì đều trở thành tra nam à?
Cho nên Lâm Tô cảm thấy loại nam chính trung khuyển này, để hắn ngọt ngọt ngào ngào với nữ chính đi, ngôi vị hoàng đế thì để người khác lên làm thay.

Tiên đế không còn nhi tử nào khác, nhưng vẫn còn có công chúa mà!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện